+ Câu truyện này tên đầy đủ của nó là: "Đến những hơi thở cuối cùng rồi,ai sẽ thay anh nói lời yêu em..."
“Người anh em mình gặp chuyện rồi, mình cần một chiếc 15 chỗ lên đây ngay trong đêm, cậu chuẩn bị anh em dùm mình được không? ”. Nói chuyện với Long mà tiếng Hoàng vẫn còn nghẹn trong cổ họng, có lẽ vì Hoàng đã phải chịu một nỗi đau quá lớn, một nỗi đau mà đường như cả cuộc đời Hoàng chưa từng gặp bao giờ. “ Có chuyện gì vậy Hoàng?” Long hỏi. “ Người yêu mình bị làm nhục” những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Hoàng như không thể ngừng lại, tim Hoàng đau quặn thắt lại, nói không ra hơi, thậm chí không thể thở được. “ Hoàng cứ bình tĩnh, mình sẽ thu xếp lên ngay trong đêm và đừng làm gì manh động.”
Trong cái không gian rộng lớn nhưng ngột ngạt, Hoàng chợt buồn khi nhớ lại những chuyện ngày xưa, lòng đầy nuối tiếc..nuối tiếc vì quá khứ không thể quay trở lại, nuối tiếc vì có lẽ một ngày nào đó Hoàng cũng không còn được nghĩ về những kỉ niệm trước đây và Hoàng sẽ không còn được nhớ đến một người con gái mang tên Ngọc...
Chap 1
Quen Long đã được 5 năm, kể từ hồi học chung phổ thông nhưng Long xuống Sài Gòn như để tạo ra một con đường mới cho riêng mình như một đại ca trong giới xã hội đen. Hoàng, một người với vẻ ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ và có nét nào đó giống như một tài tử xi-nê . Cả hai đã từng vào sinh ra tử với nhau nhiều lần, cũng vì tính cách quậy phá, thẳng thắn và không ngán ai bao giờ. Tuy nhiên, họ không phải là hai thằng lưu manh,họ biết phân biệt sai trái rõ ràng, không bao giờ tự nhiên sinh sự với ai cả,biết bảo vệ những người bạn yếu đuối, luôn sống vì anh em, bạn bè và luôn kính trọng những người hơn tuổi.
Hoàng sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường. Là người cầm đầu trường học kể từ khi học trung học nhưng với vẻ ngoài cao ráo, điển trai và lạnh như băng cùng một hành tích học tập ấn tượng đã khiến Hoàng luôn trở thành tâm điểm bàn tán của các nữ sinh trong trường. Tốt nghiệp phổ thông, vời hai tờ giấy báo trúng tuyển đại học, Hoàng chọn con đường ở lại thành phố hoa, nơi mình sinh ra và lớn lên để học, một phần là được bên cạnh gia đình. Nhưng cũng từ đây, Hoàng không ngờ rằng sẽ có những biến cố vô cùng to lớn xảy ra với cuộc đời mình bởi sự xuất hiện của một cô gái.
Ngày đầu tiên bước vào ngưỡng cửa đại học, vẫn dáng đi lạnh lùng đó, hiên ngang và tự tin, miệng ngậm điếu thuốc và thở dài, Hoàng chợt nghĩ tới những người anh em ở lớp học phổ thông, mỗi đứa một nơi rồi không biết cuộc đời sẽ ra sao. Lang thang hơn một tiếng đồng hồ mới tìm ra được lớp học, Hoàng thầm rủa bản thân mình tại sao lại chọn cái trường rộng lớn này để học. Bước chân vào lớp, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào Hoàng. “ Em là học sinh lớp nào?” tiếng cô giáo hỏi Hoàng với giọng điệu có vẻ khó chịu. “ Dạ em là sinh viên của lớp này, mà vì trường rộng quá nên giờ em mới kiếm ra được lớp học, mong cô bỏ qua cho em” Vẫn như hồi học trung học, chỗ ngồi ưa thích của Hoàng là bàn cuối, nơi có cửa sổ, nới Hoàng có thể nhìn ngắm bên ngoài và thả hồn trong những tiết học chán ngắt… Giọng hát đâu đó cất lên, phảng phất trong đầu Hoàng, một giọng hát nhẹ nhàng và trong veo như tiếng hát của một thiên thần..Giật mình tỉnh giật, Hoàng đã ngủ gục từ lúc nào không biết, có lẽ buổi gặp mặt đầu tiên của lớp học quá nhàm chán. Trước mặt Hoàng là một cô bé với dáng người nhỏ nhắn, một mái tóc thẳng dài và đen mượt với đôi mắt to tròn trong sáng như hai giọt nước. “Mình tên là Ngọc, rất vui được làm quen với các bạn và trở thành một thành viên của lớp”một giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng cất lên. Thì ra đây chính là lớp phó văn nghệ của lớp, đối với Hoàng việc kiếm một cô gái xinh đẹp không phải là việc khó, chỉ có điều không ai trong mắt Hoàng là một người đặc biệt và đủ làm cho Hoàng rung động. Hoàng tự hỏi, cô bé này là ai?...dường như có một sự gắn kết nào đó vô cùng đặc biệt đối với Hoàng kể từ giây phút nhìn thấy cô bé này mà Hoàng cũng không thể giải thích được. Buổi gặp mặt đầu tiên kết thúc, và dường như trong suy nghĩ của Hoàng luôn quanh đi quẩn lại một cẩu hỏi: Ngọc, bạn là ai?!!
Chap 2
Một tuần kể từ ngày họp lớp, Hoàng không đi học vì cảm thấy trong lòng không được vui. Hoàng thở dài, hôm nay là ngày giỗ đầu của Trung, đã một năm trôi qua rồi mà dường như những hình ảnh đó không bao giờ phai đi trong đôi mắt của Hoàng. Hoàng còn nhớ rõ như in buổi sáng hôm đó,một ngày thứ 7 cuối tuần những cơn mưa phùn không ngừng, cái thời tiết lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, cái không khi ẩm ướt khó chịu của Đà Lạt …Tiếng chuông tan học vang lên, mọi lớp bắt đầu ùa ra
- Ẹ Hoàng, tiếng Trung gọi.
- Gì mày?
- Tí nữa ra cổng trường nhảy múa một tí, hôm qua thấy mấy thằng lưu manh ở khu mỏ đá trấn lột hoc sinh trường mình, tao đã chay ra cản tụi nó, căng lắm mày à xém nữa tao đánh tụi nó một trận ra trò.Hề hề thề nào hôm nay tụi nó cũng kéo đến tẩm quất cho tao một trận.
- Cái thằng, chỉ được cái miệng… ừ tí nữa đằng nào tụi mình cũng về chung mà, Hoàng nói.
- Lâu rồi tao không được vận động tay chân, khà khà. Tiếng cười của Long vang lên cả dãy hành lang, mọi đôi mắt như đổ dồn vào nhóm của Hoàng như những sinh vật trên sao hỏa mới đáp xuống trái đất.
Cổng trường hôm nay đông hơn mọi khi, Hoàng cảm nhận được có nhiều gương mặt lạ trong ngày hôm nay đặc biệt là sự có mặt của Bé lớn - một tay anh chị mới vừa nổi lên ở cái khu ngã tư này, dường như có một linh cảm không tốt tận sâu trong thâm tâm Hoàng. “ ê Hoàng, tao nhận ra mặt hai thằng hôm qua đang đứng ở bên đó” Cả nhóm vừa đi bộ được khoảng 200m thi nhóm của Bé lận chạy tới và chận lại
- Sao mấy thằng nhóc, hôm qua nghe nói tụi mày đòi chơi mấy thằng em của tao phải không?
- Hôm qua mấy thằng em anh nó trấn lột tiền mấy đứa học sinh, anh là anh mà không biết dạy dỗ tụi nó sao, mấy đồng tiền dơ bẩn đó mà cũng lên mặt tự hào là đàn anh đàn chị hả? Nếu anh thích thì mình chơi, riêng tui ở khu ngã tư này, không ngán thằng nào, ừ tui là dân xóm chùa đó.!..
Bốp !!!!!!! Một thằng từ sau lưng Hoàng lao vào đánh Hoàng một cách bất ngờ, không kịp phản ứng, Hoàng lãnh trọn cú đấm như trời giáng. Long và Trung liền lao vào. Với bản lĩnh của một thủ lĩnh, Hoàng sớm lấy lại được thế thượng phong. Nhưng bên Bé lớn áp đảo quân số hoàn toàn, vì quá bất ngờ không kịp kêu gọi bạn bè nên chỉ có ba thằng sát cánh bên nhau. Một chọi ba, dường như có lẽ quá khả năng của Trung và Long, còn đối với Hoàng điều đó không quá khó ( bản thân Hoàng là dân karatedo), thấy Trung sắp không chịu nỗi, Hoàng chạy qua giúp Trung. Xoảng, Hoàng cảm thấy đầu mình choáng váng, dường như có muôn ngàn cây kim chích từ đằng sau vậy..chân Hoàng dường như không còn sức, não Hoàng không thể điều khiển đôi chân của mình được nữa. Bỗng nhiên Trung chạy nhào tới Hoàng nhảy qua người Hoàng.Aaaaaaaaaaa tiếng những nữ sinh bên kia đường la lên thất thanh, Hoàng chưa kịp định thần hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trung đã ngã quỵ lên người Hoàng, Hoàng có thể cảm nhận được cái ướt át trên tay mình khi Trung nằm đè lên. “Máu, sao máu trên ngực Trung nhiều vậy” Hoàng dường như chết lặng, máu bắt đầu chảy xuống mắt Hoàng, có lẽ vết thương trên đầu khá sâu, Hoàng thấy sao mắt mình cay quá, đôi mắt như nặng trĩu lại. Trung nhìn Hoàng, Hoàng có thể cảm nhận được nỗi đau từ trong đôi mắt của Trung, mắt Trung đỏ rực nhìn Hoàng, đôi mắt ấy như khắc sâu vào tâm trí Hoàng khoảnh khắc đó dường như là một điều gì quá sâu sắc quá mãnh liệt và đầy đau đớn... Ngày đó nếu không vì Hoàng, không vì tính khí hiên ngang và không sợ ai của Hoàng có lẽ Trung đã không lãnh trọn nhát dao…nhát dao cướp đi sinh mạng của người anh em còn hơn cả ruột thịt của Hoàng, của một con người mới bước vào tuổi 18, cái tuổi mà dường như những thứ tốt đẹp nhất mới bắt đầu đến… Hoàng tiếp tục rảo bước đến nơi Trung đang yên nghỉ, thở dài và mồi điếu thuốc trong cái lạnh buốt tay chân của thời tiết…
Chap 3
Ngọc là một cô gái sinh ra từ vùng đất nổi tiếng với nhà thơ Hàn Mặc Tử,là học sinh chuyên văn có lẽ vì vậy mà trong suy nghĩ của Ngọc luôn có một cái gì đó đa cảm, năm đầu tiên thi rớt đại học vì một số lý do không mong muốn, sau đó vào Đà Lạt và ở nhà một người họ hàng để ôn thi. Trong cảm nhận của Hoàng dường như luôn có chút gì man mác buồn trong đôi mắt trong sáng và đen láy của Ngọc. Về phía Ngọc, kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, đối với Hoàng, Ngọc chỉ có ác cảm, một thằng con trai nhìn kiêu ngạo, không coi ai ra gì kể cả cô giáo, cái thái độ bất cần, đôi mắt lạnh lùng và luôn lầm lì ít nói. Ngọc nghĩ rằng, đây có lẽ là một trong những thành phần xấu của lớp, sẽ ảnh hưởng nhiều đến thi đua của lớp trong trường, cần phải tránh xa và ít tiếp xúc với con người này.
Ngày hôm đó thời tiết vẫn lạnh buổi học đầu tiên của Hoàng kết thúc với một vài thằng bạn mới quen, đặc biệt là Nhân, dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt đen sạm, khá cởi mở và thân thiện... mà sau này sẽ trở thành một trong những người anh em thân thiết nhất của Hoàng. Suốt buổi học hôm đó, cái lạnh cắt da cắt thịt dường như không ảnh hưởng đến Hoàng, từ đầu đến cuối đối với Hoàng buổi học dường như chỉ có Hoàng và Ngọc, ánh mắt của Hoàng chỉ nhìn về một hướng... Hoàng cảm thấy vô cùng khó chịu, cái cảm giác đó, cái cảm giác thân quen.. dường như Hoàng đã gặp Ngọc ở đâu rồi, cố suy nghĩ nhưng Hoàng không thể nhớ nổi.. Ngọc vẫn tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với bạn bên cạnh rồi bất chợt cười, cái nụ nười khiến Hoàng chết lặng... cái cảm giác ấm áp và yên bình.. một nụ cười mà chưa bao giờ Hoàng thấy trước đây...
Tối hôm đó về nhà mà hình ảnh của Ngọc cứ hiện ra trong suy nghĩ của Hoàng, cầm cái điện thoại trên tay, Hoàng tự hiểu rằng muốn biết cô bé này là ai, mình phải tự tìm hiểu thôi, nhắn tin cho lớp trưởng, nói chuyện trăng sao trên trời dưới đất rồi Hoàng đánh bạo hỏi số điện thoại của Ngọc, viện lý do là có việc cần hỏi Ngọc vì muốn tham gia vào đội văn nghệ của lớp. Cầm số điện thoại của Ngọc trên tay, Hoàng không biết phải nói gì.. Cả cuộc đời Hoàng, chỉ có nhận thư tình và tin nhắn làm quen của con gái chứ chưa bao giờ phải chủ động nhắn tin cho ai và làm quen với ai. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, Hoàng quyết định nhắn tin " Có phải đây số điện thoại của Ngọc, học lớp 31 không? ". 11 phút trôi qua, rồi một tiếng 11 phút. Hoàng thiếp đi lúc nào không biết...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong lòng Hoàng hơi buồn vì Ngọc không trả lời, kèm theo đó là cảm giác tò mò về Ngọc. Nhưng dường như tất cả đều do ông trời sắp đặt, tối hôm đó lớp tổ chức gặp mặt và làm quen các thành viên trong lớp ở công viên Y, Hoàng đã từ chối vì không thích đi tới những chỗ đó, ngồi chơi và ca hát như những đứa có bệnh, thằng lớp trưởng nói nếu không đi sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm, ôi thôi đối với Hoàng, thích thì học không thích thì thôi, với trí thông minh của mình muốn kiếm một nơi khác để học không phải là chuyện khó, Hoàng vẫn cảm thấy khó chịu và hụt hầng vì Ngọc không trả lời tin nhắn đêm qua...
- Mày thiệt không đi hả, có cả lớp phó văn nghệ nữa. Thằng lớp trưởng nhắn tin
- Ừ thôi tao lên liền, tao cũng muốn làm quen với các thành viên khác.
- Nhưng không đủ xe, mày phải lên khu sinh viên chở mấy đứa lớp mình qua nữa
- Thôi được rồi, tao lên bây giờ...
Phóng như điên dại như chỉ muốn gặp Ngọc ngay lặp tức, lên tới nơi thì Ngọc đang đứng với Linh, một cô bạn học cùng lớp. Ngọc mặc một cái áo len màu vàng nhạt, cái quần jean màu xanh và đôi giày búp bê màu đen rất đáng yêu. Hoàng có thể nghe được tiếng tim mình mỗi lúc đập nhanh hơn, nhanh hơn...Sau một lúc suy nghĩ thì Hoàng chủ động đến và hỏi Ngọc
- Có ai chở Ngọc không? Không có Hoàng chở bạn qua cũng được
Ngọc đang lưỡng lự thì tiếng Linh chen vào
- Không được, muốn chở Ngọc thì phải chở ba, chở cả Linh nữa.
Có lẽ trong mắt mọt người Hoàng là một thằng xấu xa, và chẳng bao giờ đáng tin, chính vì thế mà Linh không muốn Ngọc đi với Hoàng một mình.
- Ừ, sao cũng được hết Linh. Hoàng nói. Ngọc vẫn im lặng không nói gì
- Nhưng mà chở ba công an sẽ phạt. Đúng lúc đang kẹt thì có thằng lớp trưởng cứu. " Cái thằng này, nói đúng lúc lắm, ơn này sau này tao đền đáp " Hoàng cười thầm trong bụng...
Vậy là Hoàng được chở Ngọc qua công viên, suốt quãng đường cả hai chỉ im lặng, chịu hết nổi cái không gian ngột ngạt và yên tĩnh đáng sợ đó, Hoàng lên tiếng trước
- Ủa sao hôm qua nhắn tin cho Ngọc, Ngọc không trả lời?
- Hôm qua Hoàng nhắn tin cho Ngọc hả, xin lỗi nhe tại số lạ Ngọc không biết nên không nhắn tin lại!
Ôi lạy các vị phật tổ, Hoàng thề với đời là tại sao trên đời này lại có một người sở hữu giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa ngọt ngào lại còn đáng yêu như thế.. Quãng đường còn lại, Hoàng chỉ hỏi về Ngọc, dường như đó là người đầu tiên mà Hoàng nói nhiều như thế trong lần đầu gặp mặt. Đối với Hoàng,Hoàng chẳng bao giờ mở miệng nói chuyện với con gái, trước mặt họ, Hoàng chỉ im lặng và chẳng bao giờ có cảm xúc gì... Ra tới nơi, lớp ngồi sinh hoạt với nhau một lúc thì Ngọc bỏ về trước cùng Linh...Hoàng nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối và man mác chút buồn, cảm giác giống như phải xa cách một người thân vậy.. cho dù đối với Hoàng, Ngọc chỉ là một người xa lạ..
Về tới nhà, Hoàng liền cầm điện thoại và nhắn tin cho Ngọc ngay, lời nhận xét của Ngọc là Hoàng không đến nỗi đáng ghét như vẻ bề ngoài..Hoàng cảm thấy trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, chỉ biết là vui lắm, giống như một đứa con nít được cho kẹo vậy... cả hai nhắn tin đến khuya rồi Hoàng ngủ lúc nào cũng không hay, chỉ biết đến sáng tỉnh dậy, Hoàng vẫn còn cầm điện thoại trên tay...
Chap 4
Sau buổi tối hôm đó, Ngọc cảm nhận được rằng Hoàng không đáng ghét như vẻ bề ngoài nhưng không thể biết được con người thật của người này, chưa chắc đã là một người tốt... Cứ như thế ba ngày trôi qua, sau những buổi nói chuyện qua tin nhắn, rồi Ngọc cũng đồng ý đi chơi với Hoàng, đó là một buổi tối ngày thứ 7...
Hoàng cảm thấy trong lòng rất vui vì được đi chơi với Ngọc, đối với Hoàng, đó là cảm giác đầu đời, lần đâu tiên đi chơi riêng với một người con gái, cái cảm giác lâng lâng, rạo rực đó... Hoàng chỉ mong sao tối thật nhanh để có thể đến đón Ngọc... Ding dong! Đồng hồ điểm 7h, Hoàng phóng như bay trên chiếc xe máy của mình, vù ....vù ....ù...dường như chỉ có tiếng gió rít bên tai Hoàng, chẳng mấy chốc mà Hoàng đến nơi, Hoàng choáng ngợp trước vẻ đẹp ngôi nhà mà Ngọc đang ở, ngôi nhà được xây theo kiểu Pháp những năm 80 pha chút kiến trúc hiện đại. 15 phút trôi qua, Ngọc bước ra với một chiếc áo khoác len màu hồng cổ lông, đôi giày búp bê màu nâu, thêm một chút son nước trên đôi môi mỏng và hồng tươi của Ngọc... Khỏi phải nói cái khoảnh khắc đó đối với Hoàng, dường như có một thiên thần mới rơi xuống từ trên trời vậy, Hoàng có thể cảm nhận tim mình đang đập nhanh dần từng giây từng phút...
Tối hôm đó là thứ bảy, cả hai quyết định đi dạo trong khu phố đi bộ vì đó là ngày cuối tuần... Hoàng cảm thấy khó chịu mỗi lần đi trong khu phố này, vì luôn có những cặp mặt dõi theo Hoàng, có thể mọi người ai cũng thích được người khác chú ý và mến mộ nhưng riêng với Hoàng, những cái nhìn đó chỉ đem lại cảm giác lạc lõng, không an toàn trong cái không gian rộng lớn nhưng ngột ngạt đó, Hoàng sợ cái cảm giác tồn tại một mình trong thế giới, thế giới chỉ có riêng Hoàng...
Rồi bất chợt Ngọc khoác tay Hoàng, tim Hoàng mổi lúc đập nhanh hơn, nhưng rồi cũng nhẹ nhõm, ở bên cạnh Ngọc, Hoàng cảm thấy an toàn và không còn lạc lõng trong cái thế giới này nữa... cứ thế, Ngọc khoác tay Hoàng... cả hai cùng dạo bước trong khu phố, những ánh đèn láp lánh, cái mờ mờ ảo ảo của sương mù, thêm một chút rùng mình với cái lạnh 15 độ..nhưng trong lòng Hoàng thật ấm áp và bình yên...
Sau cái hẹn đầu tiên, Hoàng và Ngọc trở nên thân thiết hơn.. Đối với riêng Hoàng, dường như trong cuộc sống hiện tại chỉ có hình ảnh của Ngọc, Hoàng có thể cảm nhận được Ngọc trong từng hơi thở của mình, cảm giác luôn nghĩ về một ai đó, cái cảm giác khó chịu như bào dần bào mòn trái tim, cái cảm giác như có cả ngàn đội quân kiến vàng bò trong bụng và cái cảm giác luôn nhớ về một người mà không biết người đó có nhớ tới mình không, chỉ biết mỗi khi có tin nhắn và điện thoại là Hoàng chộp lấy ngay, hồi hộp và hy vọng đó là của Ngọc...và sẽ thất vọng nhiều lắm nếu đó không phải là Ngọc...
Chap 5 : Những cảm xúc mới… những thay đổi mới…
Trong suy nghĩ của Ngọc, cái khoác tay đó dường như chỉ để thử con người của Hoàng, khi khoác tay Hoàng, Ngọc cảm nhận được cái run từ cách tay của Hoàng, chỉ là Ngọc không hiểu tại sao lại như thế... Dường như đằng sau con người kì lạ đó, là một cảm xúc mãnh liệt, một cảm xúc đã bị kìm nén từ lâu lắm rồi và có lẽ một ngày nào đó nó sẽ bộc lộ ra ngoài…
Về phần của Hoàng, dường như cái tối hôm đó là buổi tối với những cảm xúc kì lạ nhất từ trước đến giờ… Có những lúc trái tim Hoàng đập nhanh đến không thở được, cái cảm giác hồi hộp chạy khắp cơ thể của Hoàng, tay Hoàng run bần bật vì cái khoác tay đó, có lẽ đó là những cảm giác đầu đời trước một người mình cảm thấy rung động… Ngọc không phải là người đầu tiên khoác tay Hoàng, Hoàng không thể nhớ hết có bao nhiêu cô gái đã từng chủ động khoác tay mình, nhưng dường như những người con gái đó không mang đến cho Hoàng cảm giác đặc biệt như Ngọc… Cái khoảnh khắc Ngọc khoác tay Hoàng, trời Đà Lạt mưa phùn nhẹ, những giọt mưa bay bay một cách nhẹ nhàng dưới cái ánh sáng xanh vàng tím hồng của không gian lãng mạn, lung linh và đẹp tuyệt vời chỉ riêng đêm Đà Lạt mới có, cái khoác tay đó như đập tan đi cái tảng băng to lớn trong trái tim của Hoàng, mà dường như Hoàng đã phải chờ đợi quá lâu để phá tan nó…
Kể từ sau khi Trung mất, Hoàng dường như sống khép kín và lầm lì ít nói, điều đó khiến nhiều người cảm thấy sợ trước cái ánh mắt của Hoàng, cái ánh mắt lạnh lùng và không có một chút cảm xúc, cái ánh mắt dường như bất cần đối với cuộc sống. Đến một lúc nào đó khi giới hạn của con người bị phá vỡ, Hoàng cảm thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn thật nhiều, cái nhìn đối với Hoàng bây giờ không còn hận thù, không còn vô nghĩa và bất cần, dường như Hoàng đã tự tha thứ cho chính mình, tha thứ cho cái lỗi lầm trong quá khứ mà chính Hoàng gây ta, trong suy nghĩ của Hoàng bây giờ là phải tiếp tục sống thật tốt, sống để không phải hối tiếc, và quan trọng là sống cho phần của Trung nữa… Ngọc chính là người đã xóa đi cái giới hạn đó, đã mở cái khúc mắc trong trái tim của Hoàng bao lâu nay…
Kể từ ngày đi chơi với Ngọc, những ngày sau đó Hoàng đi học thường xuyên và dường như không vắng mặt một buổi nào, Hoàng cũng đã cởi mở hơn quen được nhiều bạn bè trong lớp, Nhân ngày càng trở nên thân thiết hơn với Hoàng, lúc nào hai đứa cũng ngồi học chung với nhau… Nói một chút về Nhân, sinh ra trong một gia đình nhà nông, Nhân có nước da hơi ngăm đen, dáng người nhỏ nhắn với vẻ bên ngoài hiền lành và cởi mở..ngay từ lần đầu gặp Nhân, Hoàng đã biết con người này là một người tốt bụng… những ngày tiếp xúc sau đó, Hoàng cảm nhận được cái khí chất của một người bạn, một người anh em tốt trong Nhân, hai từ anh em trong Nhân dường như là một điều gì đó lớn và cao cả lắm, giống như Hoàng, Long, Trung và những người bạn khác của Hoàng vậy.. đối với họ, hai từ anh em dường như lớn lắm, đôi khi có một chút bất đồng, tính cách có một chút không giống nhau nhưng trong hai chữ anh em đó, không bao giờ có chỗ cho sự ích kỉ, tính toán và mưu lợi cho bản thân mà đôi lúc sẵn sàng hy sinh vì nhau…anh em là cùng nhau đi chơi, hưởng cùng nhau những niềm vui và sẵn sàng chia sẽ những nỗi buồn, những điều khó khăn với nhau …
Còn riêng Ngọc, dường như Ngọc đã trở thành một thứ gì đó thân thuộc với Hoàng, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, nụ cười đó, nghe thấy giọng nói đó là Hoàng cảm thấy trong lòng ấm áp và tràn đầy hy vọng khi một ngày mới bắt đầu… Thời gian bên Ngọc, Hoàng luôn cảm thấy trôi qua quá nhanh, khi không ở bên Ngọc mọi thứ trở nên quá ngột ngạt và nhạt nhẽo đối với Hoàng, khi thức dậy mỗi sớm, việc đầu tiên Hoàng luôn làm là nghĩ về Ngọc, Hoàng cười…cười vì cuộc sống này đầy ý nghĩa, cười vì cảm ơn thượng đế đã cho Hoàng thêm một ngày để nhớ tới Ngọc..
Chap 6 : Những cái đầu tiên… và nụ hôn ngốc nghếch
Mưa đã vào mùa, những cơn mưa rả rích và xối xả… Cái không khí ẩm ướt, lạnh lẽo khó chịu bao trùm Đà lạt… những buổi học sau đó mỗi ngày đi học với Hoàng là một ngày thú vị… Vẫn cái bàn quen thuộc đó, vẫn Nhân ngồi bên cạnh đó…nhưng bên cạnh Hoàng bây giờ còn có thêm Ngọc nữa, Hoàng không cần phải lén lút nhìn ngắm Ngọc từ đằng sau nữa mà giờ đây, khi quay sang bên cạnh là Hoàng đã nhìn thấy Ngọc rồi, lúc nào cũng vậy, Ngọc luôn dành cho Hoàng một nụ cười tươi nhất… ừ, Ngọc đẹp thật.. mỗi ngày Hoàng chỉ mong được nhìn ngắm ngôi sao mang tên Ngọc, trong lòng Hoàng lúc nào cũng chỉ có một ngôi sao..ngôi sao luôn tỏa sáng trong tim Hoàng, ngôi sao đẹp nhất trong sáng và thuần khiết nhất…
Điện thoại Ngọc rung lên báo tin nhắn…
“New message from Hoàng”
-Mình thích bạn lắm Ngọc à…mỗi ngày thật ý nghĩa khi lại được nhìn thấy và nghe giọng nói của bạn…
Ngọc mỉm cười và cầm điện thoại… Reply message
-Ngọc cũng thích Hoàng…mình ngồi ngay cạnh Hoàng, sao Hoàng không nói trực tiếp mà phải nhắn tin vậy :P
Mọi thứ trở nên thật tươi đẹp, lúc nào cũng là khoảnh khắc hạnh phúc và kì diệu khi có Ngọc bên cạnh…
- Đơn giản là mình thích thế :P Tối này mình lại đi chơi nhé Ngọc?
- Ừ, tối nay 7h đón mình nha Hoàng…
Ding doong…Vù vù ù ù ù Hoàng chỉ nghe thấy tiếng gió ngang tai, chỉ một lúc nữa thôi là lại được gặp Ngọc rồi, trong lòng Hoàng không hiểu sao lại háo hức, rạo rực và vui đến thế…
Vẫn đôi môi hồng nhạt pha chút long lanh của son bóng, vẫn cái áo màu hồng quen thuộc nhưng đối với Hoàng, sao tối nay Ngọc lại dễ thương đến thế…
- Mình đi đâu đây Hoàng ?
- Đi uống café nhe Ngọc
- Ok mình đi thôi… Ngọc mỉm cười, đôi mắt to tròn và đen láy nhìn Hoàng…
Mưa đã tạnh từ chiều, nhưng buổi tối thì thật là lạnh, chạy xe trên đường mà Hoàng cảm thấy tay mình lạnh buốt, không còn một chút cảm giác…
- Trời lạnh nhỉ Hoàng? Ngọc hỏi
- Ừ lạnh quá Ngọc, tay Hoàng mất hết cảm giác luôn rồi nè, Ngọc mặc ấm chưa, có lạnh lắm không?
- Ừ, lạnh quá… không biết… là … là… Ngọc ôm Hoàng được không…
Rồi đôi bàn tay nhỏ nhắn đó nhẹ nhàng luồn qua người Hoàng, và ôm lấy Hoàng…
- Ngọc là người đầu tiên ôm Hoàng đó, Hoàng vui lắm…
Cái không gian đó thật rộng lớn, thật lạnh lẽo nhưng dường như chỉ có hai người mà thôi… Rồi bất chợt Hoàng mở khóa cái túi áo khoác, nhẹ nhàng cầm tay của Ngọc, cho vào trong túi và nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn đó… hai đôi tay lạnh lẽo, mất hết cảm giác vì cái lạnh khắc nghiệt đó, nhưng khi tìm đến nhau.. dường như có một cảm giác ấp áp lắm, hạnh phúc lắm… Cái ấm áp có thể phá tan cái không gian rộng lớn và vô cùng lạnh lẽo này… Xe vẫn từ từ lăn bánh trên đường, ước gì mình cứ chạy mãi như thế này, và đừng bao giờ dừng lại… Ngọc sẽ mãi bên cạnh mình, ôm mình và được mình nắm tay như thế này…
- Hoàng ơi, quay sang đây mình hỏi cái này nè… Ngọc nói với Hoàng, Hoàng liền quay lại, mở miệng hỏi
- Có chuyện…..
“ Chụt ” Hoàng chưa kịp hỏi hết câu thì Ngọc đã chồm tới và hôn lên má của Hoàng, có lẽ Ngọc cũng cảm thấy hạnh phúc lắm…
Hoàng im lặng không nói gì, chỉ biết là Hoàng và Ngọc không muốn nói gì với nhau, đơn giản là họ đang tận hưởng cái khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc hạnh phúc và ấm áp… Họ tự hiểu là cả hai đều đang rất vui và hạnh phúc…
Hoàng dừng xe tại café Đà Lạt night ( theo mình có lẽ đây là quán café đẹp nhất Đà Lạt, nếu có dịp lên ĐL chơi, các bạn nên vào một lần cho biết, nhưng nhớ đi ban đêm nhé )
Café ĐL night nằm ở đầu đèo prenn, khi ngồi vào trong… một khung cảnh đẹp tuyệt vời sẽ hiện ra trước mắt bạn, nhìn xuống dưới là hầu như tất cả trung tâm thành phố Đà Lạt, hàng ngàn, hàng trăm ngàn ánh đèn hiện ra trước mắt đủ các sắc màu như là một bản sao thu nhỏ của bầu trời với hàng triệu ngôi sao, nhưng có lẽ nó còn đẹp hơn thế…
Vẫn một ly trà đào nóng và thơm phức, thêm một viên xí muội cho cái hương vi mặn mà và ấm áp đó, đồ uống ưa thích của Hoàng… bây giờ Hoàng có thẻ chia sẻ nó với cả Ngọc nữa…
- Đẹp quá Hoàng ơi… Ngọc thích chỗ này lắm..
- ừ đẹp thật Ngọc nhỉ. Hoàng trả lời, nhưng tận sau trong lòng Hoàng, Hoàng thầm nghĩ… “ừ, nó đẹp thật đấy Ngọc àh, nhưng em có biết là… làm sao vẻ đẹp của nó có thể so sánh được với vẻ đẹp đang ngồi trước mặt anh…”
Tim Hoàng đập mỗi lúc nhanh hơn…Bất chợt Hoàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé và ấm áp của Ngọc
- Hôm nay thật ý nghĩa với Hoàng Ngọc à, mỗi ngày bên cạnh Ngọc đều là một ngày ý nghĩa với Hoàng…
Ngọc mỉm cười và nhẹ nhàng dựa lên đôi vai của Hoàng, trong khoảnh khắc này Hoàng muốn hôn Ngọc lắm, nhưng thật sự những cái đầu tiên luôn khó khắn nhất, Hoàng không đủ can đảm để làm điều đó…nhưng không quan trọng, đối với Hoàng, tất cả đã quá hoàn hảo, quá hạnh phúc và quá ngọt ngào rồi…
Chở Ngọc về nhà, Hoàng cảm thấy hơi buồn vì sắp phải xa Ngọc rồi…
- Ngọc về nha, Hoàng đi xe cẩn thận nè, về nhà thì nhắn tin Ngọc…
- Ừ, Ngọc vào nhà đi không lạnh. Hoàng về nhe
Ngọc chuẩn bị quay lại và vô nhà thì bất thình lình Hoàng nắm lấy tay Ngọc, và hôn Ngọc.. một nụ hôn nhanh chóng có lẽ chỉ diễn ra trong 1 giây ngắn ngủi..một cái hôn chỉ đủ lướt nhẹ qua đôi môi của Ngọc… một cái nụ hôn ngốc nghếch và kèm chút đáng yêu… đến nổi Ngọc mỉm cười và nói “ Hoàng đáng yêu quá à” Ngọc biết đó là nụ hôn đầu tiên của Hoàng…
Về nhà Hoàng thấy vui trong lòng lắm, và tự trách mình sao ngốc quá, coi trên tivi nhiều rồi mà cũng không biết hôn… Hoàng nhớ ánh mắt đó, giọng nói đó và cả đôi môi hồng nhỏ bé nữa… Cả đêm dường như không ngủ được, vì nụ hôn đó… vì nụ hôn đầu đời…
Chap 7 : Giải bóng rổ các CLB của tỉnh.
“Cuộc sống đối với con người dường như quá khắc nghiệt, đến một lúc nào đó khi quay đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy cuộc đời con người quá ngắn ngủi và đầy nuối tiếc… Cái cảm giác hối hận và cắn rứt vì đã bỏ lỡ nhiều điều trong cuộc sống, những điều mà bạn chưa thể hoàn thành và có lẽ cũng không bao giờ hoàn thành được…chỉ đơn giản là vì thời gian không bao giờ quay trở lại…”
Kể từ sau đêm đi chơi đó Ngọc chính thức trở thành bạn gái của Hoàng, đối với Hoàng đó chính là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho Hoàng, từng hơi thở, từng nhịp đập của con tim Hoàng bây giờ luôn gắn liền với Ngọc. Hoàng đã trở thành một con người khác, sống cởi mở luôn vui vẻ và thể hiện sự quan tâm mọi người xung quanh bằng hành động ( trước đây Hoàng không bao giờ muốn mọi người xung quanh biết mình quan tâm đến họ, đôi lúc Hoàng chỉ âm thầm lặng lẽ và làm thôi, có lẽ vì Hoàng không muốn ai phá vỡ cái thế giới của riêng Hoàng không muốn ai quan tâm đến Hoàng, chỉ là muốn cho đi và không muốn nhận lại…)
Những tiết học trên trường chỉ tràn ngập tiếng cười và sự háo hức, mối sáng thay vì ngủ nướng một hai tiết, Hoàng luôn dậy thật sớm cái cảm giác háo hức và chờ đợi để gặp một người.. vì mỗi sáng Ngọc đi bộ chung với bạn đi học nên Hoàng không chở đi học mỗi sáng…
Khi đến trường Hoàng luôn đợi Nhân ở ngoài bãi gởi xe và cùng đi bộ vào giảng đường. Nói một chút về ngôi trường nơi Hoàng học, khuôn viên trường rất lớn, hầu hết tất cả mọi người đều phải đi bộ trong đó, các con đường đều được tráng nhựa đường, khoảng cách giữa các khoa khá lớn, đôi khi gần 1 km, hai bên đường lúc nào đầy các rừng thông sát nhau, xanh rì và cao vun vút, thỉnh thoảng mỗi sáng sớm còn có sương mù mờ mờ ảo ảo,thêm một chút cái lạnh của Đà Lạt tạo nên một cái không gian rất đặc biệt và một chút cảm giác bí ẩn, nhiều người nói đi bộ trong khuôn viên trường cùng với người mình yêu thật sự rất lãng mạn.
Hôm nay vẫn cái môn triết học vớ vẩn, một thứ thuốc buồn ngủ mà chỉ có thánh mới đỡ nổi. Hoàng đang đánh cờ carô cùng Ngọc, với trí thông minh của Hoàng thì thắng không phải là chuyện khó nhưng chưa có ván nào Hoàng thắng cả, chì vì Hoàng muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ khi thắng của Ngọc. Cả hai đang mê mẩn trong “tình yêu” thì điện thoại Hoàng rung lên…
- Hai tuần sau giải bóng rổ các CLB Tỉnh tổ chức, Hoàng rảnh không, em đánh cho đội của anh nha? Anh kiếm số điện thoại của em lâu rồi mà giờ mới tìm được,tin nhắn từ anh P, đội trường đội bóng rổ của tỉnh.
Trước đây Hoàng cũng là thành viên của đội kể từ sau khi Trung mất thì Hoàng không còn chơi nữa, tuy là thành viên nhỏ tuổi nhất nhưng khả năng chơi bóng của Hoàng điêu luyện và đầy chất kỹ thuật, đặc biệt là một trong số ít ỏi, nếu không phải nói là cực kì hiếm hỏi những người có khả năng Dunk trong giới bóng rổ của tỉnh lúc bấy giờ. Hoàng thoáng chần chừ, và nhớ về Trung, lần cuối cùng Hoàng chơi bóng rổ lúc đó có cả Trung nữa, ừ.. cũng đã một năm rồi.. một năm rồi Hoàng không còn đụng đến trái bóng, không còn theo đuổi niềm đam mê của mình nữa.. Niềm đam mê mà Hoàng đã theo đuổi 3 năm với ước mơ được chơi cho tuyển quốc gia.
Thấy Hoàng bỗng nhiên lặng đi, Ngọc liền hỏi
- Sao vậy Hoàng, có chuyện gì à?
- ừ cũng không có chuyện gì lớn hết Ngọc, trước đây Hoàng có chơi bóng rổ, sắp đến giải thi đấu các CLB, mấy anh trong đội nhắn tin kêu Hoàng tham gia!
- Woaaa, Hoàng biết chơi bóng rổ sao, Ngọc thích con trai chơi bóng rổ lắm, nhìn mạnh mẽ và manly lắm, Hoàng tham gia đi. Tham gia đi nhe, năn nỉ Hoàng đó….
Trước mặt người mình thương, trước đôi mắt long lanh như hai ngôi sao đó, làm sao Hoàng có thể từ chối được, chỉ cần Ngọc được vui dù chuyện khó khăn nhất Hoàng cũng sẵn sàng cố gắng làm cho bằng được.
- Okay, chỉ cần Ngọc vui là được, Hoàng sẽ tham gia giải lần này. Ngọc nhớ phải đến cổ vũ cho Hoàng nhe. Nhưng mà nói trước là Hoàng chơi dở lắm nhé, đừng cười Hoàng. Hì hì
- Hì, Hoàng có không đồng ý thì Ngọc vẫn tới xem Hoàng chơi bóng.
Ôi cái nụ cười đó, đôi mắt sáng lung linh đó sao làm cho trái tim Hoàng xao xuyến quá chừng, Hoàng thấy lòng mình thật ấm áp… “ Thật hạnh phúc khi có ai đó luôn bên cạnh mình, cùng chia sẻ những niềm vui, cùng san lấp những nỗi buồn và khiến mình cảm thấy không đơn độc trong thế giới này…”
Gần hai tuần trôi qua, mỗi sáng Hoàng đều dậy từ rất sớm chạy bộ để lấy lại thể lực đã mất đi do khoảng thời gian nghỉ chơi quá lâu, cùng với mổi buổi chiều tập luyện riêng với trái bóng phần nào Hoàng đã lấy lại được cảm giác bóng, tuy nhiên Hoàng biết được một điều rằng sức bật của chân mình không còn được như xưa nữa, có lẽ không Dunk được nữa rồi, những cú dunk luôn làm cả khán đài phải rộn ràng và ồ lên, Hoàng cảm thấy nhớ cảm giác đó, cái cảm giác làm khuấy động cả một không gian rộng lớn…
Rồi cái ngày đó cũng đến, một buổi sáng ngày chủ nhật,ngày khai mạc giải đấu… Hoàng dậy thật sớm, nhớ tới Ngọc như là một nguồn sinh lực vô tận đem đến cho Hoàng mỗi ngày mới… Trường của Hoàng là nơi tổ chức giải thi đấu vì có nhà thi đấu đạt tiêu chuẩn quốc tế, Hoàng mặc áo khoác màu trắng, chân mang đôi Jordan Air màu đen ưa thích, bận bộ đồ bóng rổ màu xanh da trời là đồng phục của đội và cũng là màu ưa thích của Ngọc… bước vào nhà thi đấu, Hoàng khẽ rùng mình khi bước vào nhà thi đấu … không phải vì cái lạnh của thời tiết, mà vì cái cảm giác háo hức, cái cảm giác hứng khởi trước gần 2000 người trong nhà thi đấu nhưng đặc biệt nhất là có sự hiện diện của ai đó, nguồn động lực khiến Hoàng thi đấu… Hôm nay đội Hoàng sẽ đánh trận khai mạc vì là đội được xếp hạt giống của giải.. Đang đứng nói chuyện với các anh trong đội thì Hoàng thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc đó, dáng người nhỏ bé với mái tóc dài bóng và đen óng…
Ngay giây phút đó, khi Ngọc xuất hiện, Hoàng cảm thấy cơ thể mình như tràn trề sinh lực, dường như mang đến cho Hoàng một niềm tin rất lớn, niềm tin vào những điều khó khăn nhất mà Hoàng sẵn sàng đương đầu và vượt qua... Ngọc không ngồi dưới khu vực dành cho cầu thủ và người nhà, mà chỉ chọn một chỗ ngồi ngay trên khán đài, Hoàng không nói chuyện được với Ngọc khi Ngọc đến mà chỉ nhận được một ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp của Ngọc, đối với Hoàng có lẽ như vậy là đủ rồi...
Hoétttttt, tiếng còi khai cuộc trận khai mạc, Hoàng nằm trong đội hình xuất phát chính của đội, ngay phút đầu tiên, bằng lợi thế chiều cao và sức bật của mình, Hoàng đã sớm dành được bóng... Trong suy nghĩ của Hoàng, phải đánh phủ đầu ngay từ đường bóng đầu tiên, phải áp đảo tinh thần của đối phương bằng một đường tấn công thật đẹp và đầy uy lực.. Và rồi Hoàng bức phá tốc độ, một mình dẫn bóng và vượt qua hai đối thủ.. Một người có chuyên môn cao khi đứng xem bên ngoài sẽ nhận xét rằng: Hoàng chơi quá cá nhân. Nhưng đó mới là Hoàng, Hoàng tự tin với khả năng và kĩ thuật của mình, đôi lúc thắng thua của một trận đấu sẽ thay đổi chỉ vì một điểm nhấn, chỉ vì một khoảnh khắc, và điểm nhấn đó, ngay tại trận đấu này ngay tại khoảnh khắc này chính là Hoàng... Trong vòng 3 điểm bên sân đối phương chỉ còn một hậu vệ và một trung phong, nhưng có lẽ thật khó để có một cú kết thúc hoàn hảo, trong phút chốc hai người đó đã kịp bao vây Hoàng, thật khó để Hoàng có thể thoát ra và chuyền cho đồng đội chứ đừng nói đến chuyện ghi điểm... Thế rồi bằng một động tác giả, hai người đang theo kèm Hoàng liền khép góc phía bên phải, vù ù ù ù.. chỉ kịp nghe một tiếng vù, Hoàng xoay người một cách nhanh chóng, một động tác quá nhanh quá hoàn hảo, khi mọi người còn đang bất ngờ trước kĩ thuật điêu luyện của Hoàng thì... Rầm!!!!!! Một cú úp rổ ( dunk) cực kì mạnh mẽ và đầy uy lực của Hoàng. Cả khán đài dường như im lặng trong một lúc rồi bất chợt ồ lên như muốn vỡ tung
-waooooo..nữa đi nữa đi số 11
-Đẹp wá Hoàng ơi, nữa đi bạn. Tiếng của các đội bóng khác
-Anh đẹp trai chơi hay quá.. tiếng các khán giả nữ ngồi gần đó hét lên
Nếu thật sự là một dân chơi bóng rổ, các bạn sẽ hiểu được cái khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy một cú dunk ngay trước mặt, cái cảm giác đầu tiên sẽ là nổi da gà, cái cảm giác rạo rực trong con người bạn trỗi dậy một cách mãnh liệt.. Tiếng la ó trên khắp khán đài, người thì la hét, người thì vỗ tay còn bên dưới sân đâu, đối phương của Hoàng như chết lặng.. Hoàng nhẹ nhàng bước về sân nhà, tay phải giơ lên trời, đôi mắt lạnh lùng và không biểu lộ một chút cảm xúc.. Rồi sau đó, mắt Hoàng chỉ nhìn về một hướng... Ngọc vẫn ngồi đó mỉm cười thật tươi với Hoàng, có lẽ Ngọc cảm thấy vui và tự hào lắm, Ngọc không ngờ rằng Hoàng lại chơi hay đến thế... Trận đấu đó đương nhiên phần thắng thuộc về đội của Hoàng, những trận sau đội Hoàng vẫn thắng nhưng Ngọc bận và không đến xem Hoàng thi đấu được, chẳng mấy chốc đã đến trận chung kết...chẳng mấy chốc Hoàng đã gần đạt được điều mình muốn, đó là đem đến niềm vui cho Ngọc..
Chap 8 : Trận chung kết và cảm giác bị bỏ rơi…
Sau những trận đấu, dường như trận nào cũng có dấu ấn của Hoàng, chỉ có điều trong lòng Hoàng nặng trịu, vì trong mỗi trận đấu đó lúc nào cũng đông nghẹt sự hiện diện của mọi người nhưng bóng dáng thân quen đó không hiện diện ở nơi này, Hoàng chỉ cần bóng dáng đó mà thôi, Hoàng nhớ nụ cười ấm áp đó mỗi khi mình ghi điểm…
Đà lạt vẫn mưa rả rích, từng cơn mưa xối xả như trút nước, nặng nề và lạnh lẽo như tâm trạng Hoàng bây giờ..
Rồi Hoàng khẽ cầm lấy cái điện thoại và nhắn tin cho Ngọc
-Ngày mai trận chung kết rồi, Ngọc nhớ đến xem Hoàng thi đấu nhé? Được không
-Ok Hoàng, mấy bữa trước mình bận nè, ngày mai mình sẽ đến xem
-Ngọc hứa nhe^^
-Ngọc hứa.
-Hoàng nhớ Ngọc lắm…
-Ngọc cũng nhớ Hoàng, mấy bữa này mình ít gặp nhau, xin lỗi Hoàng nhe, vì mình bận việc nhà quá. Chúc Hoàng ngủ ngon nhé.
- Phù thủy đáng iu ngủ ngon nhe…( đó là cái nick name Hoàng đặt riêng cho Ngọc, vì Ngọc như một phù thủy dễ thương và tốt bụng đã bỏ bùa Hoàng, làm cho Hoàng cứ nhớ và nghĩ về Ngọc cả ngày mỗi khi không ở bên cạnh Ngọc)
Cơn mưa rồi cũng tạnh, buổi sáng thật trong lành và bình yên.. Rồi cái ngày mà Hoàng chờ đợi cũng đến, ngày mà Hoàng sẽ chứng minh chỉ cần Ngọc muốn và cảm thấy vui ve, dù là chuyện gì Hoàng cũng sẽ cố gắng và làm đến cùng…
….
-Hoàng em sao vậy, hôm nay em chơi không tập trung gì cả, cứ như thế này đội mình sẽ thua mất thôi.. em chuyền bóng cũng không chính xác, kĩ thuật như em sao từ hiệp 1 đến giờ mà để đối phương lấy bóng hoài thế?
Tỉnh tảo lại đi em, đừng chơi như người không hồn nữa!!!
- Em xin lỗi anh p, em sẽ cố gắng ạ.
Mắt Hoàng thoáng buồn, đôi mắt lạnh lùng và luôn rực lửa trong mỗi trận đấu dường như không tồn tại trong ngày hôm nay.
Ngọc đã không đến, trong suốt trận đấu mắt Hoàng chỉ đảo quanh các khán đài mong là sẽ gặp được Ngọc…
Nhưng có lẽ là Ngọc sẽ không đến nữa rồi.
“ Đừng lo Hoàng, rồi Ngọc sẽ đến, cô ấy hứa với mình rồi mà” Hoàng tự an ủi với lòng mình
“ Dù thế nào Ngọc cũng không bỏ rơi mình đâu”
“ Nhưng Ngọc cũng chỉ đi học như mình, không đi làm thêm, đây cũng không phải là nhà của Ngọc, Ngọc có thể bận việc gì được chứ?”
“ Hay là Ngọc có chuyện gì rồi, sao mình thấy lo quá”
Cứ như thế, hàng trăm suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu của Hoàng…
-Hoàng ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hoàng nghe thấy có tiếng kêu mình, trong lòng mừng thầm, Ngọc đã đến rồi.. dường như Hoàng như trút được gánh nặng trong lòng, đang đè nặng lên đôi tay và đôi chân của Hoàng.
Hoàng vội quay đầu lại, miệng cười tươi…Nhưng..nhưng đó không phải là Ngọc, mà là Linh bạn thân của Ngọc
- Ngọc bận không đến được Hoàng ơi, nãy giờ L ngồi trên khán đài B, Ngọc mới nhắn tin cho Linh. Hoàng cố lên nhe, trận này phải thắng mới được, phải làm rạng danh lớp mình nhé^^
- Ừ Hoàng biết rồi, cám ơn Linh nhiều nhe.
Nếu như lúc này mọi gánh nặng như được trút hết, thì bây giờ đối với Hoàng, nó còn nặng nề hơn nhiều.. mọi suy nghĩ chỉ xoay quanh một câu hỏi “ Tại sao Ngọc lại không đến ”
Tỉ số hai đội hiện giờ đang hơn nhau hai điểm đội Hoàng bị dẫn trước, và thời gian trận đấu chỉ còn 3 phút, 3 phút là quá nhiều để thực hiện một cuộc lật đổ đối với Hoàng.
Đội của Hoàng đang được quyền phát bóng trong vòng cấm địa của đối phương… Tóc tóc… tóc tóc từng giọt mồ hôi rơi xuống sàn thi đầu,từng giọt mồ hôi chảy dài từ trên trán xuống mắt Hoàng, sao Hoàng thấy cay mắt quá…
Mắt Hoàng nhòa đi, Hoàng cảm thấy không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, thình thịch thình thịch.. từng nhịp đập của Hoàng trở nên nặng nề. Hoàng đã kiệt sức, thể lực của Hoàng đã cạn kiệt, Hoàng thầm trách mình vì quãng thời gian bỏ chơi bóng rổ qua lâu… Hoàng khổng thể tập trung suy nghĩ mọi chuyện nữa, trong Hoàng lúc nãy chỉ có ẩn số mang tên Ngọc, Hoàng chỉ nghĩ về Ngọc…ừ, sao Hoàng thấy nhớ Ngọc quá….
- Hoàng, bóng kìa!!!!!!!!!!!!!!!!! Tiếng anh P vang lên
Hoàng chợt bừng tỉnh, giật mình trở về với hiện tại. Bóng đang lơ lửng ở trên bảng rổ, Hoàng nhảy lên bắt lấy trái bóng… Rầm!!!!!!!!!!
Cả khán đài trở nên im lặng một cách lạ thường, không phải vì những cú dunk, không phải vì những cú lên rổ đẹp mắt cũng không phải là một cú ném 3 điểm.. mà vì hình ảnh số 11 đang nằm trên sàn đấu và đầy đau đớn..
Hoàng cảm thấy chân mình đau quá, cảm giác như ngàn mũi kim châm vào chân mình, Hoàng cảm thấy cái không gian này trở nên ngột ngạt và nặng nề vô cùng… Hoàng đã bị số 9 chơi tiểu xảo, cũng vì sự không tập trung của mình mà bị người ta gài chân và không tiếp đất được ( Giải thích cho các bạn một chút, trong môn bóng rổ, muốn chơi xấu và chơi tiểu xảo với đối phương dễ hơn nhiều so với môn bóng đá, đôi lúc bi gãy chân, gãy sống mũi chỉ vì không cẩn thận và mất tập trung là chuyện bình thường)
Hoàng chợt cười mỉm, nụ cười đó không phải vì vui vẻ, vì hạnh phúc mà có một chút gì đó cay đắng…
Rồi đội của Hoàng thua trận đấu đó, sự thật là ai cũng đổ lỗi cho Hoàng, các anh lớn tuổi không ngừng chửi và la mắng Hoàng. Hoàng không giận, trong suy nghĩ của mình, Hoàng cảm thấy thật sự trận đấu này thua là vì Hoàng.. Nếu là Hoàng trước đây, thì có lẽ Hoàng sẽ không để yên cho thằng số 9 đó, nhưng Hoàng không còn quan tâm đến những chuyện đó nữa… “ Sao Ngọc lại không đến” Suy nghĩ duy nhất trong đầu Hoàng lúc này…
Chân Hoàng bị lật sơ mi nặng, bó bột hai tuần thì sẽ đi lại bình thường được nhưng Hoàng không còn được chơi những môn thể thao nặng nữa, ừ thì sẽ không còn cái mơ ước nào nữa.. Cho đến tận ngày hôm nay, những lúc trời lạnh Hoàng vẫn còn cảm nhận được cái đau trong chân phải của mình, nhưng Hoàng không trách ai cả, mỗi khi cái chân đau tái phát chỉ có một suy nghĩ trong lòng của Hoàng “ Ngày đó, sao Ngọc lại không đến”
Cơn gió thoáng qua, anh vẫn cảm nhận được những mùi hương của em quanh đâu đây, mùi vị của mưa, cái gay gắt của nắng dường như không thể làm anh ướt át hay ấm áp... người anh yêu ơi, em không còn nữa, và anh cũng sẽ không còn nữa.. Mình gặp nhau em nhé, anh đang đứng nơi đây rồi,anh đang đứng trên đồi thông tin, nơi cô bé ngày nào luôn ở bên anh.. Và rồi anh sẽ được gặp em, anh được gặp em như anh sống lại trong từng hơi thở...gió có thể cuốn em đi, cuộc sống có thể đưa em đi mất, nhưng không có gì có thể cướp mất em từ trong trái tim anh... Đến những hơi thở cuối cùng rồi, ai sẽ thay anh nói lời yêu em...Khi anh nhắm mắt, anh sẽ lại được gặp em...
Anh yêu em...
Chap 9 : Nỗi nhớ kéo dài…
Sau trận chung kết, Hoàng về nhà với cái chân bó bột nhưng Hoàng không quan tâm đến điều đó, điều Hoàng quan tâm là “ Tại sao Ngọc lại không đến, có phải có chuyện gì xảy ra với Ngọc không?” Buổi chiều hôm đó, Nhân xuống chơi và thăm cái chân của Hoàng, vừa bước vào phòng thì Hoàng thấy khá lộn xộn, chiếc cúp vô định của những năm trước vỡ tan tành, những chiếc huy chương mỗi chiếc văng lăn lóc một nơi, Hoàng ngồi dưới đất tay cầm điếu thuốc và dựa lưng vào tường. Thấy Nhân, Hoàng mở miệng:
- Mới xuống hả mày, làm điếu thuốc không?
- Sao vậy Hoàng, sao mày đập phá lung tung vậy ?
- à, cũng chẳng có gì, tao chán chơi bóng rổ rồi, không bao giờ tao đụng đến trái banh nữa
-Có chuyện gì vậy, kể tao nghe coi. Nhân hỏi
- Không có gì đâu mày đừng lo, đơn giản là tao chán cái môn bóng rổ thôi
Rồi hai thằng ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, hai tiếng sau thì Nhân về. Lòng Hoàng nặng trĩu, có thể giải đấu không quan trọng, danh hiệu cũng chẳng là gì nhưng Hoàng khó chịu vì không thể dành chức vô địch như là một món quà dành cho Ngọc. Cà ngày không liên lạc được với Ngọc, trong lòng Hoàng cứ như lửa đốt, cái cảm giác khó chịu và bứt rứt vô cùng, cái cảm giác bất lực chỉ biết ngồi yên một chỗ. Phải đến hàng chục cuộc gọi, hàng trăm cái tin nhắn cho Ngọc nhưng đều không có kết quả. Và rồi đến tối, Hoàng nhận được điện thoại của Ngọc
- Ngọc xin lỗi Hoàng, hôm nay Ngọc có việc bận đột xuất không đến xem Hoàng thi đấu được, nghe nói Hoàng bị chấn thương nặng lắm phải không, Hoàng còn đau lắm không?
- Sao cả buổi chiều không liên lạc được với Ngọc, Hoàng lo lắm Ngọc có biết không? Hoàng liền hỏi Ngọc mà không cần phải để ý đến những câu hỏi kia, có lẽ vì qua lo lắng cho Ngọc.
- Điện thoại Ngọc hết pin lúc nào mà không biết, Ngọc không để ý. Hoàng đừng giận Ngọc nha!
- Ừ, tại Hoàng quá lo lắng cho Ngọc thôi, Ngọc có biết không? Dù thế nào Hoàng cũng không bao giờ giận Ngọc đâu. Hoàng không sao,hai tuần nữa sẽ đi học lại thôi, tại Hoàng chơi dở nên bị dính chấn thương thôi. Xin lỗi Ngọc, xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa là sẽ vô địch…
- Hoàng dừng nói vậy mà, Hoàng chơi hay lắm Ngọc rất thích, Hoàng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt để mau lành bệnh nhé, để Ngọc còn gặp Hoàng ở trên lớp nữa chứ!
- Ok Hoàng sẽ cố gắng để sớm gặp Ngọc…
Hoàng muốn nói rằng mình nhớ Ngọc lắm, nhớ rất nhiều, nhớ đến mức trong lòng thật buồn và khó chịu lắm nhưng dường như có một thứ gì đó khiến Hoàng không thể thốt nên lời…
Những ngày sau đó, mặc dù mỗi ngày vẫn nói chuyện với Ngọc, nhưng Hoàng vẫn cảm thấy trong lòng hụt hẫng và cô đơn lắm, có lẽ vì Hoàng quá nhớ Ngọc.. Hoàng tự hỏi đây có phải là cảm giác yêu một người không? Từ lúc nào Hoàng đã yêu Ngọc?.. Có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ giây phút nhìn thấy Ngọc, thấy ánh mắt ấm áp đó, thấy nụ cười ngọt ngào và yên bình đó.. Mọi người có thể gọi đây là tình yêu sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên, với riêng suy nghĩ của Hoàng, dường như đó là định mệnh, là số phận của Hoàng đã đưa Ngọc đến với Hoàng…
Một ai đó đã nói “trong thế giới này không có gì gọi là định mệnh, gọi là số phận mà tất cả dường như chỉ là một sự tình cờ…”
Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao đậu hai trường và gia đình muốn Hoàng học ở HCM nhưng Hoàng vẫn ở lại Đà Lạt ?
Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao ngày đó Ngọc lại cất tiếng hát lên và làm Hoàng tỉnh giấc?
Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao Ngọc lại phải đi một quãng đường xa đến 700 km để học ở Đà Lạt mà không phải là nơi khác
Ồ không, đó là định mệnh.. định mệnh đã đưa Ngọc đến với Hoàng !!!
Có thể Ngọc không đẹp như những cô gái xung quanh Hoàng, không học giỏi như những người bạn của Hoàng, cũng không có gì đặc biệt với những người khác.. Nhưng đối với Hoàng, Ngọc là ngôi sao sáng nhất mà ngôi sao đó lúc nào cũng tỏa sáng trong lòng của Hoàng mà không bao giờ vụt tắt. Ở bên cạnh Ngọc, Hoàng cảm thấy mình trở thành một con người hoàn hảo…
Hai tuần trôi qua đối với Hoàng sao mà dài quá, tưởng như dài hàng thế kỷ.. tik tok tik tok từng phút từng phút trôi qua chậm chạp.. Ngày nắng có,mưa có…từng cơn mưa kéo dài và cứ rả rích ngày đêm, khiến lòng của Hoàng càng trở nên trống vắng và nặng trĩu.
Nỗi nhớ đó cứ kéo dài cả ngày, cà đêm và đến trong những giấc mơ Hoàng cũng thấy Ngọc… Tiếng hát trong máy tính như càng làm nỗi nhớ đó lớn hơn nhiều lần, cả bài hát dường như cũng hiểu được tâm trạng Hoàng lúc này từng nỗi nhớ cứ da diết cứ du dương rồi đột nhiên trở nên mãnh liệt như ngọn lửa, ngọn lửa thiêu đốt nỗi lòng của Hoàng…
Thứ hai anh chờ đợi
Thứ ba anh vẫn chờ đợi để gặp
Để biết em có khỏe không
Thứ tư em vẫn không ở đây, ngay cả buỗi sáng cũng như sau đó
Thứ năm vẫn là sự trống vắng
Thứ sáu thứ bảy hay ngay cả chủ nhật, không có ngày nào là anh không nhớ em
Ngày đó còn xa nữa không?
Anh phải chờ bao lâu, ngay cả anh cũng không rõ, bao nhiêu tháng và bao nhiêu năm
Bao nhiêu kỷ niệm của chúng ta, anh sẽ không quên nó đâu …
Hai tuần nặng nề cũng trôi qua, những nỗi nhớ đó cũng được đến ngày bù đắp, rồi cũng đến ngày Hoàng được gặp lại Ngọc… Ngày mai đã là ngày Hoàng lại đi học, sáng nay Nhân xuống chở Hoàng đi cắt bột… Rồi tấp vào một quán cà phê…Hoàng hít một hơi thật sâu, mùi thơm của café sao mà đậm đà quá, đôi lúc Hoàng cảm thấy nhớ vô cùng cái hương vì này, hương vị chỉ có ở đà lạt, mùi thơm của café, hương vị đắng đậm đà nhưng không gắt ở cổ, thêm cái vị béo ngậy của sữa.. thêm một điếu thuốc nữa, ôi có lẽ thiên đường là đây… Bỗng Hoàng và Nhân nghe thấy tiếng xe rú rất to, cái tiếng động của pô nghe sao sướng lỗ tai quá, vù ù ù ù một chiếc xe hơi màu đỏ chạy qua… Đó là chiếc xe ưa thích nhất của Hoàng ở thành phố này và cũng là ước mơ của Hoàng, cái tiếng gầm rú, cái tốc độ nhanh xé gió và một cái body kit quá tuyệt vời, dường như đó là một kiệt tác của con người (Tốc độ và xe hơi cũng là một trong những niềm đam mê của Hoàng)
Haizzz Hoàng thở dài và lại nhớ về chuyện ngày xưa…Lạch cạch lạch cạch,tiếng quạt trên trần nhà cứ quay một cách nặng nề.. Mùi của thuốc sát trùng cứ xộc vào mủi của Hoàng, thỉnh thoảng lại có tiếng trở mình khe khẽ, tiếng rên đau và kêu la của ai đó.Tít tít …tít tít, máy thở oxy cứ đều đặn kêu thỉnh thoảng lại đứt quãng và không dừng lại, một ai đó lại ra đi… Hoàng khẽ mỉm cười, như cười chính bản thân mình… Không gian trở nên sao ngột ngạt và tù túng quá…
Khi đọc các bạn sẽ cảm thấy có một số chi tiết như nằm ở ngoài truyện và lạc đề, nhưng các bạn cứ bình tĩnh Tất cả đều có liên quan đến nhau trong suốt câu truyện và đi từ những bất ngờ này đến bất ngờ khác
Một ngày nặng nề nữa lại trôi qua,đã 2h sáng rồi Hoàng vẫn không ngủ được mà nằm trằn trọc lăn qua lăn lại trên cái giường nhỏ xíu, không gian sao lúc nào cũng chật chội và ngột ngạt đến thế… Hoàng cảm thấy được nỗi đau trong cơ thể mình, như thể là từng tế bào bị xé tan.. Dường như chỉ có một liều thuốc giảm đau… Mở điện thoại ra, Hoàng mở một một đoạn mp4 có tên : Angel…
28.12.2007
“ Bạn Hoàng có thấy bạn Ngọc dễ thương không, Ngọc thích Hoàng nhiều lắm đó.. Chụt chụt…”
Nhìn thấy những hình ảnh của Ngọc như là Hoàng được sống lại thêm một lần nữa, cái giọng nói ngọt ngào và ánh mắt hồn nhiên đó.. Ngọc đội cái nón len màu hồng, trên cổ khoác cái khăn len màu nâu.. Một thoáng Hoàng cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì vẫn còn thấy được những hình ảnh của Ngọc. Và rồi những giọt nước khẽ lăn dài trên đôi mắt của Hoàng "Ừ vì anh quá nhớ em, Ngọc"
Ngày hai đứa đi chơi ở thác Datala, Ngọc hồn nhiên như một thiên thần, cái nét dể thương vô cùng thuần khiết của Ngọc khiến trái tim Hoàng luôn cảm thấy ấm áp và an toàn. Dường như ở bên cạnh Ngọc không điều gì có thể khiến Hoàng cảm thấy lo sợ, thậm chí là cả cái chết…
Chap 10 : Đừng khóc nữa Ngọc, đơn giản là vì anh yêu em…Nụ hôn thứ hai!
Rồi những ngày chờ đợi cũng qua nhanh, Hoàng lại được gặp Ngọc… Hoàng vui lắm, vui như một đứa trẻ hồn nhiên. Vẫn Ngọc ngồi cạnh đó, vẫn giảng đường đó,hai đứa lại ngồi cùng nhau nói chuyện. Trong lòng Hoàng vẫn hơi buồn, có lẽ vì cái cảm giác bị bỏ rơi chưa hề nguôi ngoai. Câu trả lời tại sao Ngọc lại không đến dường như không thể làm vừa lòng Hoàng, có một chút gì đó không hợp lý nhưng Hoàng không gặng hỏi Ngọc, Hoàng không quan tâm đến nó nhiều, chỉ cần Ngọc vui là được đó mới là điều quan trọng nhất..
Những ngày tháng hạnh phúc nhất cũng đến với Hoàng, những buổi sáng cùng nhau đi học, nhưng lúc cùng nhau ăn trong căn tin hay những lúc cùng nhau học trong thư viện.. khi học tuy hai đứa chỉ im lặng nhìn nhau và không nói chuyện nhưng trong những ánh mắt đó, Ngọc sẽ cảm nhận được cái tình cảm ấm áp và vô tận mà Hoàng dành cho Ngọc, nó nhẹ nhàng không bộc lộ một cách mãnh liệt ra ngoài.. trong tim Hoàng tình cảm đó như một ngọn lửa, ngọn lửa không bao giờ bị dập tắt… Không biết bao nhiêu kỷ niệm đã đến với hai đứa khi bên nhau, chỉ biết thời gian đó mỗi phút giây bên cạnh Ngọc đều là những khoảnh khắc tuyệt vời và kì diệu nhất đối với Hoàng.
Thi học kỳ cũng trôi qua, cả hai đều có một kết quả khá tốt, riêng Hoàng được thêm học bổng của trường. Số tiền đó Hoàng dùng để mua một cặp nhẫn dành riêng cho hai đứa.. Hoàng vui lắm, đây là lần đầu tiên Hoàng mua một món quà có ý nghĩa to lớn cho Ngọc, cho người mình yêu thương ! Mỗi lần nắm tay Ngọc, mỗi lần để hai cái nhẫn chạm nhau, cảm giác hạnh phúc lại dâng trào trong lòng Hoàng, một cảm giác mãnh liệt nhưng cũng không kém phần ngọt ngào và vô cùng ấm áp.
Ngày mẹ Hoàng sắp trở về Hà Nội ( ba mẹ Hoàng ly dị ), cả nhà nấu một bữa cơm đạm bạc và giản dị. Điều đặc biệt là có cả Ngọc, bữa cơm đó có ba mẹ, có Hoàng và cả Ngọc.
Mọi người cùng ăn cơm và thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười. Một bữa cơm tuy không thịnh soạn nhưng với Hoàng nó vô cùng hạnh phúc. Hoàng chỉ nhớ rằng đó là bữa cơm cuối cùng mà mọi người có thể ăn cùng nhau, và cùng là lần cuối cùng Hoàng có cảm giác là mình có một “gia đình”.
Hai chữ mà dường như bây giờ quá xa vời và không thể với tới, các thành viên trong gia đình đó sẽ chẳng bao giờ có dịp ngồi với nhau như thế này nữa. Trong lòng Hoàng, Ngọc là thành viên mới duy nhất và cuối cùng trong cái mái ấm đầy tình thương này…
Rồi cũng đến ngày mẹ Hoàng phải xa Hoàng, và sau đó là Ngọc phải về quê ăn tết. Khoảng thời gian đó Hoàng thấy vô cùng cô đơn. Hai người Hoàng yêu thương phải rời xa Hoàng.
Cái tết mà chỉ có một mình Hoàng, ba Hoàng thì đi làm cả tết không có ở nhà.. Cứ lủi thủi một mình, đi ra lại đi vô..Haizzz Hoàng khẽ thở dài và cũng cảm thấy thương ba mình vì tết cũng phải đi làm mà không được ăn tết cùng gia đình, có lẽ ba cũng đang buồn lắm!
12h đêm giao thừa, Hoàng gọi điện thoại cho Ngọc
- Ngọc có nghe thấy không, nghe thấy tiếng pháo bông không, ừ giao thừa rồi, một năm nữa lại đến.. mình cứ bên nhau thế này nhé.. Hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ được bên nhau, cùng nhau đón giao thừa và xem pháo bông như thế này..
- Ừ mình cùng nhau cố gắng nhe Hoàng…
Những ngày tết, Hoàng ít được nói chuyện với Ngọc, lúc thì Ngọc không bắt máy, lúc điện thoại Ngọc bận.. Tự nhiên Hoàng cảm thấy giữa hai đứa dường như có một khoảng cách vô hình nào đó..
Chưa lúc nào sự cô đơn trong Hoàng lại to lớn như lúc này, Hoàng cần có Ngọc ở bên cạnh, Hoàng cần nghe giọng nói của Ngọc.. giọng nói làm Hoàng ấm lòng và xóa tan cái cảm giác cô độc trong Hoàng.. Hoàng cần một chỗ dựa tinh thần, và đó chính là Ngọc… Rồi thời gian đó, Hoàng lại trở thành một con người ít nói, lầm lì và đáng sợ. Hoàng sợ mình sẽ phải trở lại cái thế giới đó, cái thế giới chỉ có riêng Hoàng…
Cái tết buồn nhất cũng trôi qua.. Rồi ngày Hoàng và Ngọc gặp nhau cũng đến, cái khoảng cách đó rồi cũng nhanh chóng được san lấp, thay vào đó là sư háo hức và chờ đợi của Hoàng… Gặp lại Ngọc trên lớp, dường như có một điều gì đó trong mắt Ngọc khi Ngọc nhìn Hoàng, Hoàng cảm nhận được trong đôi mắt đó có một điều gì thoáng buồn khi nhìn Hoàng.
- Sao vậy Ngọc, Ngọc có chuyện gì buồn sao. Khoảng thời gian vừa qua, khi Ngọc về quê ăn tết Hoàng mới cảm nhận được tình cảm Hoàng dành cho Ngọc nhiều như thế nào, mỗi ngày Hoàng đều nhớ Ngọc nhiều lắm, từng giây từng phút trôi qua không có lúc nào là Hoàng không nghĩ về Ngọc.
- Ngọc cũng nhớ Hoàng lắm. Ngọc có thể cảm nhận được tình cảm Hoàng dành cho Ngọc nhiều như thế nào. Nhưng Hoàng, Ngọc xin lỗi Hoàng nhiều lắm, Ngọc thật sự không xứng với Hoàng.
- Sao Ngọc lại nói vậy, có chuyện gì sao, Ngọc không muốn ở bên cạnh Hoàng nữa sao…
- Vậy tối nay mình gặp nhau nhe, Hoàng qua đón Ngọc, Ngọc có chuyện muốn nói với Hoàng.
Hoàng có thể cảm nhận được cái không khí lúc đó, vẫn im lặng như mọi khi nhưng dường như sao nó lại nặng nề đến thế.. hàng trăm hàng ngàn cái suy nghĩ trong đầu cứ lần lượt hiện ra khiến Hoàng cảm thấy vô cùng khó chịu “ Không biết có chuyện gì, sao Ngọc lại như thế, sao mắt Ngọc lại buồn vậy..”
Tối hôm đó khi đi đón Ngọc, không phải cảm giác háo hức như mọi khi, không phải cảm giác rạo rực nữa mà thay vào đó là cảm giác lo lắng và một chút lo sợ. Hoàng lo sợ Ngọc không còn muốn ở bên cạnh Hoàng nữa.
…
Đồi thông tin nằm gần trường đại hoc ĐL, nằm ở một vị trí khá cao, xung quanh là các biệt thự riêng biệt. Với một diện tích vô cùng rộng lớn. Tuy không có cây cối nhiều, nhưng trên đồi có một nét vô cùng đặc biệt, từng thảm cỏ xanh mướt và mềm mại trải khắp cả ngọn đồi.
Hơn thế nữa mỗi buổi tối thì đồi thông tin là một bản sao của bầu trời, ở phía dưới bao bọc ngọn đồi là hàng trăm ngôi nhà kính để trồng hoa, chính vì thế mà đến tối là lại có muôn vàn những ngọn đèn được bật lên để sưởi ấm cho những bông hoa.
Những khoảng trống, sâu và đen hun hút dường như được lột xác để trở thành một bản tình ca đầy lãng mạn. Như là một bản giao hưởng, mà các nhạc công chính là hàng triệu ánh đèn, hàng trăm ngàn những ngôi sao trên trời, cái không khí có một chút lạnh thỉnh thoảng gió lại đưa mùi hương của cỏ tới, một cái mùi hương đặc biệt, không nồng mà có một chút nhẹ nhàng và êm dịu..
Nhưng tối hôm nay Hoàng không cảm thấy lãng mạn một chút nào, đã 10 phút trôi qua mà Ngọc vẫn không nói gì.. Tik tok tik tok, từng giây nặng nề trôi qua, cái không gian bao la và vô cùng to lớn nhưng lại không có một chút tiếng động, lâu lâu lại có tiếng gió xào xạc như là cố gắng muốn phá tan cái bầu không khí đó.
- Hoàng, Ngọc có lỗi với Hoàng, Ngọc không xứng để bên cạnh Hoàng
- Sao Ngọc lại nói thế, có chuyện gì vậy? Dù thế nào thì Hoàng vẫn luôn bên cạnh Ngọc, sẽ luôn quan tâm và chăm sóc Ngọc. Mỗi ngày trôi qua Hoàng vẫn sẽ nhớ Ngọc nhiều hơn.
Rồi bỗng nhiên Ngọc khụy xuống, như không thể đứng vững trên đôi chân của mình. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt thiên thần của Ngọc, Ngọc khóc một cách nghẹn ngào và không nói ra lời…
- Sun…Ngọc không xứ….xứng đáng ở bên cạnh Hoàng, Ngọc không xứng đá…đáng để được nh…nhận tình cảm của Hoàng..
Rồi cứ thế hai hàng nước mắt cứ chảy dài trong đôi mắt trong sang và đen láy, từng giọt nước trên gương mặt đó cứ như từng vết cắt vào tim Hoàng vậy, từng vết cắt sao đau đớn đến thế.
Nhìn người yêu thương mình khóc, Hoàng thấy như có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng mình, không thể nói ra hơi.
-Ngọc đừng như vậy, Hoàng đau lòng lắm, có chuyện gì Ngọc cứ nói cho Hoàng biết đi…Hoàng năn nỉ Ngọc đó, đừng làm Hoàng lo lắng..đừng làm Hoàng sợ mà Ngọc…!!!!!
5 phút sau, dần dần lấy lại được bình tĩnh, Ngọc mới mở lời :
- Ngọc không phải là người tốt như Hoàng tưởng, Ngọc không xứng đáng nhận lấy tình cảm lớn lao của Hoàng đâu. Trước đây Ngọc đã có người yêu rồi và giờ Ngọc không còn là một người…là một người trong trắng nữa… Và rồi những giọt nước mắt của Ngọc cứ rơi ra…
- Đừng khóc nữa Ngọc, Ngọc đừng khóc nữa, đơn giản là vì… anh yêu em.. anh yêu em còn nhiều hơn cả chính bản thân mình!!!
Bất chợt trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn, Hoàng ôm chặt lấy Ngọc và đặt trên đôi môi mềm mại đó một nụ hôn, một nụ hôn vô cùng mãnh liệt và đầy khao khát.. Một nụ hôn quấn chặt lấy môi của Ngọc, như thể Hoàng muốn xoa xịu đi cái nỗi buồn của Ngọc. Như thể mọi cảm xúc trong lòng,mọi tình cảm Hoàng dành cho Ngọc bấy lâu này tuôn trào ra khỏi trái tim của Hoàng, những thứ đã phải chờ quá lâu để được bộc lộ… Ừ, có lẽ ngọn lửa tình yêu đang đốt cháy trái tim Hoàng…
Khi yêu một ai đó, điều bạn mong đợi là gì? Là được nhận được tình cảm từ người mình yêu, được người mình yêu quan tâm chăm sóc và lúc nào cũng chỉ nhớ chỉ nghĩ về mình cả ngày dài…
Nhưng tình yêu là một thứ cho đi không phải để nhận được nhiều hơn thế, trong tình yêu không có vị trí cho sự ích kỷ và sự đố kị. Yêu một người không phải là chiếm hữu người đó... Đôi lúc chỉ cần nhìn thấy người mình yêu thương luôn vui cười và hạnh phúc, dường như đó cũng là một niềm hạnh phúc giản dị đối với chính bản thân mình…
“Đừng bao giờ đánh giá người con gái mình yêu bằng hai chữ trinh tiết, nó chẳng nói lên được điều gì cả, hãy tự hỏi bản thân mình là mình đã làm được gì và hy sinh những gì cho người mình yêu…”
Chap 11: Đêm trăng tròn và mùi hương của gió biển
- " Đừng khóc nữa Ngọc nhé, anh yêu em! Yêu em hơn cả bản thân mình, đối với anh em quan trọng hơn bất kì ai, bất kì thứ gì tồn tại trên thế giới này, đã từ lâu rồi, trong từng hơi thở của anh từng nhịp đập của trái tim anh đều mang tên em. Em đừng khóc nữa, cũng đừng buồn nữa bởi vì chỉ cần nhìn thấy em những lúc đó là dường như anh đau đến không thở được…
Có thể anh không phải là người hoàn hảo đối với em nhưng em hoàn hảo đối với anh, đến lúc này anh chỉ có thể chắc chắn một điều, anh sinh ra là để yêu em, ở bên cạnh và bảo vệ em.
Suốt chặng đường còn lại, anh sẽ không bao giờ rời xa em.. Chỉ có một thứ có thể chia cách anh và em, chia cách tình yêu của anh dành cho em đó chính là cái chết, chỉ khi không thở được nữa anh mới ngừng yêu em…"
Và rồi Hoàng ôm lấy Ngọc, một cái ôm thật chặt như thể không muốn Ngọc rời xa Hoàng dù chỉ nửa bước.
- Em cũng yêu anh Hoàng !
- Em biết không, cho dù trước đây bây giờ và mai sau có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mỗi ngày trôi qua anh vẫn sẽ nhớ em nhiều hơn, yêu em nhiều hơn. Hãy ở bên cạnh anh và đừng bao giờ rời xa anh.
Dường như chỉ có hai người trong trong không gian rộng lớn đó, trong cái không khí vô cùng yên tĩnh nhưng thật ấm áp. Từng giây chậm chạp trôi qua, thời gian dường như chậm lại hòa quyện vào cái suy nghĩ của Hoàng lúc này
“Những khoảnh khắc này đừng bao giờ trôi qua, thời gian hãy đứng lại dù chỉ một chút thôi, để anh có thể cảm nhận được giây phút này mãi mãi, cảm nhận được em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi…”
Giữa Hoàng và Ngọc bây giờ, dường như không còn thứ gọi là khoảng cách. Những buổi sáng đi học cùng nhau, những lúc cùng ăn bên nhau… Hoàng có thể nhìn thấy Ngọc mỗi ngày bằng ánh mắt ấm áp và trìu mến. Những lúc như thế, Hoàng lại đưa bàn tay của mình ra vuốt sống mũi của Ngọc, có thể đó là một cử chỉ kì lạ nhưng đó là một trong những cách để Hoàng thể hiện tình cảm của mình với Ngọc.
Trong những ngày đó, Ngọc bắt đầu bị đau da dày khá nặng. Những lúc nhìn Ngọc chỉ im lặng vì đau đớn, Hoàng còn đau hơn thế gấp trăm lần và luôn tự trách mình “ phải chi tất cả những nỗi đau của Ngọc, Hoàng có thể thay Ngọc chịu đựng” Rồi một ngày ở trong lớp, Ngọc đau đến không chịu được nữa và gần như sắp bất tỉnh, ngay lúc đó trong lòng Hoàng vô cùng lo sợ, lo sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với Ngọc.
Không đắn đo dù một phút, Hoàng liền cõng Ngọc một cách nhanh chóng ra bãi gởi xe, không cần xin phép giáo viên trong lớp, cũng chẳng cần phải để ý tới suy nghĩ của mọi người trong lớp. Trong suy nghĩ của Hoàng lúc này chỉ có một điều quan trọng nhất, Hoàng không thể để Ngọc phải chịu đau dớn như thế này thêm nũa!!
Thấy được sự lo lắng và cảm giác sợ hãi trong mắt Hoàng, Ngọc liền trấn an
- Anh đừng lo, em không sao đâu. Tại em bị loét dạ dày, dạo này em không uống thuốc với ăn uống điều độ nên chắc nó lên cơn đau!
- Em cứ im lặng đi, để dành sức cho khỏe không cần phải nói nhiều, giờ anh chở em lên bệnh viện
Lên tới bệnh viện, Ngọc phải vào phòng siêu âm. Khổ thân Hoàng, lo lắng quá cho Ngọc mà hành động dại dột.
Hoàng đến nói với bác sĩ “Cô ơi! Cô siêu âm nhẹ nhẹ thôi nha, không bạn con đau” Ôi trời,thế là Hoàng bị bác sĩ chửi cho một trận vì siêu âm thì làm sao mà đau dược, có đụng chạm gì đến Ngọc đâu!
Rồi đâu cũng vào đó, Ngọc cũng bớt đau vì được tiêm thuốc, dạ dày Ngọc bị loét hơi nặng và được kê thuốc để uống.Đến khi về, Ngọc nói với Hoàng:
- Lúc này anh dể thương và đáng yêu quá à, anh lúc nào cũng quan tâm và lo lắng cho em
- Có gì đâu em, em là cơ thể thứ hai của anh mà. Em nhớ ăn uống điều độ và uống thuốc đều nha!
Một tuần sau đó, lớp của Hoàng và Ngọc đi thực tập dã ngoại ở Nha Trang và Ninh Thuận. Cả hai đều vô cùng háo hứa chờ đến cái ngày được đi chơi xa cùng nhau. Nhưng Hoàng cảm thấy hơi lo lắng, vì khi đi biển thì sẽ tắm biển mà lúc đó mọi người sẽ thấy những hình xăm trên người Hoàng.
Hoàng không sợ Ngọc nghĩ xấu về Hoàng vì đối với Ngọc, Hoàng không giữ một bí mật gì cho riêng mình cả… mà điều Hoàng lo sợ chính là khi mọi người thấy thì sẽ đánh giá Ngọc không tốt nên mới quen một người như Hoàng…
Rồi ngày thực tập cũng đến, tất cả những thành viên trong lớp đều cảm thấy rất háo hức. Chuyến đi khởi hành được một lúc thì tất cả thành viên cùng nhau sinh hoạt trên xe, Ngọc ngồi hàng ghế thứ hai, Hoàng ngồi hàng ghế cuối với những thằng bạn thân trong lớp.
Đến lượt Hoàng hát, khi Hoàng cất lên những lời bài hát “ Mãi yêu em” cả xe dường như im lặng vì quá bất ngờ trước giọng hát của Hoàng (Hoàng có một giọng hát cao, hơi trầm và rất ấm áp, sau này Hoàng thỉnh thoảng vẫn hát tại các phòng trà),từng chữ từng câu hát như chỉ tặng riêng cho một mình Ngọc.
Lý do duy nhất Hoàng hát là để Ngọc cảm động và yêu Hoàng nhiều hơn. Trong suốt chuyến xe đó, không khí rất vui và rộn ràng, thỉnh thoảng Ngọc lại quay đầu và nhìn về phía Hoàng, chỉ biết những lúc đó.. Ngọc đã thấy Hoàng nhìn về hướng mình từ lúc nào…
Tới Ninh thuận cả lớp cùng nhau đi tham quan, rồi về lấy phòng. Ăn tối xong xuôi thì cả lớp rủ nhau ra biển sinh hoạt và vui chơi cùng đốt lửa trại. Ngọc vẫn thế, vẫn đáng yêu và hồn nhiên một cách lạ kì. Em tung tăng và đùa giỡn với biển, em đi trên các ngọn sóng miệng em cất lên tiếng ca cao vút và cứ nhìn anh…
Thủy triều lên cao rồi, hôm nay trăng rằm đó em, em có thấy mặt trăng to không?Như đang ngay sau lưng em vậy! Mặt trăng to và sáng lắm, dường như mặt trăng đang tô điểm cho ngôi sao đang lấp lánh ngay trước mắt anh, là em đó Ngọc…
Và rồi Ngọc leo lên lưng Hoàng, Hoàng cõng Ngọc dọc theo bờ biển, tay Ngọc ôm chặt Hoàng. Từng dấu chân Hoàng hằn lên bở biển, chỉ có dấu chân Hoàng mà thôi nhưng ai biết được hai cơ thể lúc này dường như chỉ là một. Hoàng ngủi thấy mùi mặn mà của gió biển, tiếng sóng rì rào và vỗ ào ạt, cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mặt trăng ngay sau hai lưng hai đứa, chưa bao giờ mặt trăng lại to và sáng đến thế…
Những khoảnh khắc này, làm sao anh quên, cả cuộc đời này anh sẽ không bao giờ quên nó được đâu, đến khi anh không còn thở nữa những kỉ niệm đó sẽ theo anh đến một nơi xa xôi, mà nơi đó không còn em bên cạnh anh nữa…
Ngọc à, anh thật sự rất nhớ em!! Thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đúng không em? Nếu ngày đó quay lại, anh sẽ vẫn gặp em, vẫn yêu em… Điều tuyệt vời nhất mà thượng đế đã đem đến cho anh chính là em.
Mỗi sớm thức dậy, là mỗi sáng anh lại thấy vô cùng trống vắng và cô đơn. Anh và em chống lại thế giới… sẽ không còn như thế nữa đúng không em?
Giờ đây dường như chỉ có một anh chống chọi với tất cả, chỉ là anh thấy mình sắp gục ngã, anh mệt mỏi lắm Ngọc à.
Có lẽ thượng đế đã đóng mọi cách cửa lại với anh rồi, khi anh ngã xuống, anh sẽ được gặp em chứ? Rồi ai sẽ thay anh nói lời yêu em.. Hãy để lại một giọt lệ rơi xuống nơi anh nằm xuống em nhé, để anh luôn cảm nhận được em bên cạnh, để anh luôn cảm nhận được rằng em yêu anh…
Chap 12 : Chấm dứt hay chỉ là bắt đầu những cơn ác mộng mới...
Dạo này Ngọc hay nghe điện thoại từ một người khác, Ngọc nói là anh họ của Ngọc hơi lạ, lúc nào cũng gọi điện thoại và quan tâm Ngọc một cách không bình thường, đôi lúc khiến Hoàng hơi lo lắng. Điểm dừng chân cuối cùng của chuyến đi là Nha Trang. Hoàng, Ngọc cùng cả lớp nghỉ tại khách sạn Blue Sea. Mỗi ngày lại là một niềm vui bất tận, cùng với biết bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa, cùng nhau vui đùa với biển, cùng nhau đi đến bảo tàng hải dương, đi đến nhà thờ đá...chỉ biết là mỗi nơi lớp đến, đều có dấu chân của Hoàng và Ngọc bên cạnh nhau…
Tối hôm đó, Hoàng ở chơi cùng phòng với Ngọc và các bạn khác ( Hoàng chơi thân với nhóm của Ngọc). Mọi người cùng nhau đánh bài, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Riêng Hoàng nằm cạnh Ngọc, Hoàng khẽ vuốt lên tóc Ngọc, vuốt lên cái sống mũi nhỏ nhắn của Ngọc… Ngọc ngủ rồi, nhìn Ngọc ngủ sao Hoàng lại thấy mọi thứ bình yên và thanh thản như thế. Tiếng máy lạnh cứ chạy đều đặn, không khí trở nên khá lạnh, Hoàng khẽ choàng tay ôm lấy Ngọc, như đem đến hơi ấm và cảm giác ấm áp…
Đến suốt quãng đường còn lại, dù thế nào cũng cố gắng lên em nhé vì anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ và che chở cho em như lúc này đây. Đã 4h sáng, rồi Hoàng cũng phải về phòng của mình, Hoàng thấy thật buồn vì không được nằm bên cạnh để nhìn ngắm Ngọc ngủ nữa không được mang đến một giấc ngủ ấm áp cho Ngọc đến khi trời sáng…
Bữa tiệc nào cũng có ngày phải tàn, cuộc vui rồi củng phải kết thúc.Xe sắp về đến Đà Lạt, cái không khí nặng nề và đầy tiếc nuối bao trùm cả xe, ai cũng mệt mỏi và im lặng, nhưng phần lớn là nuối tiếc vì thời gian trôi qua nhanh quá, cái dư âm của chuyến đi vẫn còn. Không khí âm u và lạnh lẽo, có lẽ trời sắp mưa.. Từng giọt mưa lại rơi xuống, Hoàng ngồi cạnh Ngọc và chỉ lặng thinh…
“ Rồi những ngày tháng sau này có tươi đẹp như thế này mãi không em ? Liệu mình còn có thể tạo ra những kỷ niệm bên nhau tươi đẹp mãi như ngày hôm nay? Hãy cứ bên anh em nhé, và ngày đó là những tháng ngày tươi đẹp với anh khi có em bên cạnh…”
Ngày hôm đó, 25-4-2008. Nhắn tin Ngọc không trả lời, hàng trăm cuộc gọi nhỡ nhưng Ngọc vẫn không trả lời, Hoàng thấy vô cùng lo lắng không thể ngồi yên một chổ..Từng phút trôi qua là từng khoảnh khắc trong Hoàng như bị lửa đốt.. Rồi Hoàng quyết định đến nhà Ngọc. Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua…Vẫn không thấy Ngọc..
Phía xa, chiếc xe thể thao màu đỏ đó từ từ tiến tới phía Hoàng, rồi dừng lại ngay trước nhà của Ngọc. What’the f**k. Những điều xảy ra trước mắt, làm sao Hoàng tin vào mắt mình, Ngọc bước ra từ trong cái xe đó trong cái váy màu xanh, cái xe khốn nạn 49-2226 mà bấy lâu nay Hoàng luôn mơ ước. Ngồi chung xe với cái thằng mà lâu nay Hoàng luôn ngưỡng mộ. Ngọc hôm nay xinh lắm, em đầy dịu dàng trong cái váy màu xanh đó, vẫn đôi giày búp bê màu nâu, khoác chiếc áo len màu hồng…nhưng em không biết anh đứng đó. Ông trời thật trớ trêu khi tạo ra những khoảnh khắc như lúc này.
Đây là lý do vì sao Hoàng hay gặp cái xe đó mỗi lần ở gần nhà Ngọc sao?
Từng ngọn lửa bùng cháy trong Hoàng, như thiêu đốt từng chút từng chút một trái tim của Hoàng. Hoàng cảm thấy cổ họng mình khô như không còn chút nước, từng hơi thở không còn đều nữa, trái tim Hoàng bắt đầu đập dồn dập… Rồi Hoàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ngọc
- Ra thế, đó là lý do em không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn của anh sao Ngọc? À nhân tiện, xe đẹp đó em. Em quả là khéo chọn. Chúc em buổi tối vui vẻ.
Đôi mắt của Hoàng lúc này chỉ còn ánh mắt đáng sợ, ánh mắt như muốn giết chết bất kì ai cản đường Hoàng, tiếng xe chạy xé gió cứ vù vù bên tai Hoàng. Hoàng chạy như muốn quên hết tất cả những gì vừa thấy trước mắt, chỉ có một câu hỏi quanh quẩn trong đầu Hoàng “ Tại sao? ” Đó là ai, sao em lại ngồi trong đó và… anh là ai!
Vừa về đến nhà thì Ngọc gọi điện thoại cho Hoàng.
- Sao vậy anh, sao anh nói chuyện kì vậy, có chuyện gì sao?
- Có gì cần nói thì anh nói hết rồi, lúc em về nhà anh cũng ở đó, em nợ anh một lời giải thích Ngọc à!
Sau một hồi im lặng thì Ngọc lên tiếng
- Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu Hoàng, bây giờ anh chạy lên nhà em đi rồi mình lên đồi thông tin nói chuyện, em sẽ giải thích cho anh hiểu
- Được, anh lên liền bây giờ
Đồi thông tin vẫn thế, đẹp một cách lạ lùng nhưng sao Hoàng thấy bất an trong lòng quá, Hoàng sợ mất Ngọc…
- Người đàn ông trong xe tên T, quen biết với gia đình của em, nên em với T cũng quen nhau như bạn bè, trước ngày đầu tiên anh và em gặp nhau ở trên lớp, T có mời em đi ăn ở một nhà hàng, rồi sau đó khi em tỉnh dậy, em thấy mình nằm ở trong xe… T đã bỏ thuốc vô trong đồ uống, rồi làm nhục em ở trên xe. Em không muốn nói với anh vì sợ anh sẽ rời xa em… Thời gian gần đây, T luôn đe dọa nếu không đi với T thì T sẽ tung những hình ảnh T làm nhục em lên trên mạng. Em sợ lắm Hoàng ơi, em sợ lắm…
Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của Ngọc, rồi thấm xuống bờ cỏ xanh rì như tan biến. Nhưng từng giọt nước mắt đó là từng vết cắt vào tim Hoàng…
Hoàng lặng đi như chết đứng, phải cố gắng lắm mới kìm được những giọt nước mắt không để rơi ra. Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng chứng mình mọi chuyện sẽ không sao, cố gắng tỏ ra là một chỗ dựa vững vàng cho Ngọc ! Hoàng đến gần Ngọc, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc.
- Không sao đâu em, mọi chuyện qua rồi. Mọi thứ sẽ tốt thôi, anh sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cho em, em đừng sợ. Sẽ không ai làm em tổn thương được nữa đâu, anh sẽ tìm cách giúp em. Người anh yêu thương, đừng khóc nữa nhé, nhìn em khóc lòng anh đau lắm!
Sau một hồi trấn an Ngọc, thì Hoàng chở Ngọc về nhà để Ngọc nghỉ ngơi. Phải cố gắng lắm Hoàng mới tỏ ra bình tĩnh trước mặt Ngọc..Ngay khi Ngọc bước vào nhà, Hoàng không thể kìm nén thêm được nữa, từng giọt nước long lanh ứa ra trên hai khóe mắt của Hoàng, Hoàng khóc trong nghẹn ngào, điều mà Hoàng chưa bao giờ làm kể cả trước sự ra đi của Trung, kể cả khi Hoàng sắp phải xa mẹ mãi mãi. Sẽ còn vết thương nào đau hơn vết thương này nữa.
“Anh đã không bảo vệ được em, anh bất lực nhìn người khác làm em tổn thương, nó khiến anh đau đớn gấp trăm lần, mọi thứ hình như đã qua muộn nhưng anh sẽ không bao giờ để thằng T khốn nạn đó làm em lo sợ và tổn thương nữa ”
10h đêm rồi, Hoàng mồi điếu thuốc lá để lấy lại bình tĩnh. Vội đi đến nơi Trung đang nằm
- Ngày mày ra đi, tao đã thề trước mộ mày là không bao giờ làm điều ngu ngốc tương tự để làm ảnh hưởng đến những người xung quanh tao. Nhưng ngày hôm nay, ngay lúc này đây, tao dứng trước mày để xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa được nữa. Ở nơi nào đó, nếu mày ở vị trí tao lúc này, có lẽ mày sẽ không trách tao đâu đúng không? Yên nghỉ nha người anh em!!!
10h30 pm
“Người anh em mình gặp chuyện rồi, mình cần một chiếc 15 chỗ lên đây ngay trong đêm, cậu chuẩn bị anh em dùm mình được không? ”
Nói chuyện với Long mà tiếng Hoàng vẫn còn nghẹn trong cổ họng, có lẽ vì Hoàng đã phải chịu một nỗi đau quá lớn, một nỗi đau mà đường như cả cuộc đời Hoàng chưa từng gặp bao giờ.
“ Có chuyện gì vậy Hoàng?” Long hỏi.
“ Người yêu mình bị làm nhục”
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Hoàng như không thể ngừng lại, tim Hoàng đau quặn thắt lại, nói không ra hơi, thậm chí không thể thở được.
“ Hoàng cứ bình tĩnh, mình sẽ thu xếp lên ngay trong đêm và đừng làm gì manh động.”
Cả đêm hôm đó, Hoàng không thể nào chợp mắt được một giây phút nào, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Ngọc khóc trước mặt mình là tim Hoàng lại đau thắt từng cơn.
Mới nằm trằn trọc một lúc mà đã sáng rồi, cầm điện thoại trong tay, Hoàng nhắn cho Ngọc
- Một ngày mới lại đến rồi em, hãy gạt bỏ những đau buồn trong lòng mình và sống vui vẻ em nhé. Em ăn sáng sớm đi nha, đừng để bị dau dạ dày nữa. Hôm nay anh hơi mệt nên sẽ không đi học, em học vui vẻ nha. Nhớ và yêu em nhiều
P.s Anh yêu em
Hoàng thấy mình nhớ Ngọc vô cùng, từng hình ảnh Ngọc hiện ra trước mắt Hoàng, nụ cười đó ánh mắt đó, giọng nói đó. Hoàng yêu cả con người của Ngọc, yêu hơn cuộc sống của mình rất nhiều
“ Khi yêu một ai đó, lúc nào cũng phải giữ một ít cho riêng mình nhưng đối với Hoàng, yêu là cho đi tất cả, là làm những điều tốt nhất cho người mình yêu mà không cần phải suy nghĩ…”
Và rồi Hoàng nhắn tin cho Nhân
- Hôm nay tao nghỉ học, có chuyện lớn tao cần phải giải quyết. Nếu có chuyện gì xảy ra, mày thay tao bảo vệ Ngọc nếu có ai ăn hiếp Ngọc. Tao vui vì có người anh em như mày.
6.00 am 27.4.2008
Xe Long lên tới, một chiếc cá mập bàu bạc 15 chỗ đã cũ. Đã lâu rồi Hoàng không mặc trên người chiếc áo lính ưa thích của mình, Hoàng cảm thấy hôm nay trời trong lành và đẹp đến lạ thường. Có lẽ là ngày để mọi chuyện phải chấm dứt, rồi Ngọc sẽ không phải đau khổ và lo sợ thêm nữa. Mồi một điếu thuốc như để tận hưởng cái khoảnh khắc này, Hoàng tiến tới phía xe Long. Long bước xuống xe, không còn mái tóc dài như hồi trước mà giờ đã là một cái đầu trọc lóc không một sợi tóc. Long tiến tới Hoàng, vỗ vào người Hoàng và nói
- Người anh em, welcome home!! ( Có lẽ đoạn này các bạn hơi khó hiểu, tại sao Long lại nói welcome home. Home là khi những người thân của mình ở bên cạnh mình, khi mình cảm thấy gục ngã và không còn lối thoát thì họ sẽ ở bên cạnh mình cùng mình vượt qua khó khăn )
- Ừ, đã lâu không gặp. Mày vẫn không thay đổi gì
Rồi Beo, Sói, Tô, Dũng, Huy, Vũ và Tú cũng lần lượt bước xuống cùng một vài người lạ, những người bạn thân như anh em mà lâu rồi Hoàng mới gặp, cùng nhau lớn lên cùng nhau trưởng thành và luôn bên nhau những khi cần.
- Hôm nay tao có chuyện cần các tụi mày giúp. Lâu rồi anh em mình mới tụ họp như ngày hôm nay, tao sẽ nói ngắn gọn như thế này. Người mình cần đánh hôm nay tên T, nhà ở đường Bà huyện thanh quan.
Tao điều tra rồi, 28 tuổi là giám đốc của một khách sạn nhỏ và một công ty công nghệ sinh học. Có mối quan hệ khá rộng, nhưng không nguy hiểm bằng thằng em, thằng em tên Vương nghe nói là giang hồ Phan Rang mới lên ĐL để trốn.
Chắc chắn trong nhà sẽ có hàng nhưng không biết là nóng hay nguội. Cho nên không thể nói trước là nguy hiểm ít hay nhiều. Kế hoạch của tao là : một mình tao sẽ vào đó, tìm thằng T và đâm nó, nếu anh em nó ở nhà đông thì sẽ cần tụi mày giúp điều quan trọng là tao phải đâm được thằng T. Khi tao đâm xong nó rồi, tui mày sẽ đưa xe đi không cần phải đón tao vì tao không trốn được đâu!!!
Kêu tụi mày lên đây là để dám chắc được không ai cản tao giết nó thôi. Hàng họ tao không mang lên, vì tao không muốn tụi mày phải dính lớn vào chuyện này, có gì tao sẽ gánh. Ai hỏi gì, tụi mày cứ trả lời là đến để thuê phòng, quen biết tao trên mạng nên nhờ tao thuê khách sạn dùm.
- Sao mày lại nói vậy hả Hoàng? Đã thề là có phước cùng hưởng có họa cùng chia mà. Long lên tiếng
Hoàng liền đáp lại
- Tụi mày coi tao là anh em thì làm theo lời tao nói, Long mày là người hiểu tao nhất, mày biết tao đang nghĩ gì mà
- Ừ tao hiểu rồi, có gì tao sẽ lo liệu hết, ông già của mày tao coi như ông già tao mà!!
- Ok Vậy tụi mày cứ đi chơi đi, tối anh em mình sẽ gặp
Trong lòng Nhân cảm thấy có chuyện bất an, chính vì vậy mà Nhân chủ động gọi điện thoại cho Hoàng. Sau một lúc nghe Hoàng kể hết tất cả, Nhân cũng hiểu được phần nào
- Mày đã suy nghĩ kĩ chưa Hoàng? Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời mày!
- Ừ tao suy nghĩ cả đêm hôm qua rồi Nhân, tao muốn chấm dứt ác mộng cho Ngọc một cách im lặng, để lộ mấy tấm hình đó ra thì cuộc đời của Ngọc coi như xong
- Ừ tùy mày thôi, tao cũng chẳng cản được mày nữa, giờ tao đi cầm xe. Có gì nếu tối có lẽ mày sẽ cần tiền.
- Đừng làm vậy mày. Tao tự lo được. Hoàng cản nhân lại
- Mày gọi tao là gì? Là hai tiếng anh em, để tao giúp mày
- Thôi được, tối anh em gặp.
Cà ngày hôm đó Ngọc liên tục gọi điện thoại cho Hoàng, nhưng Hoàng không trả lời, Hoàng cố gắng lảng tránh Ngọc mặc dù nhớ và muốn nghe giọng của Ngọc lắm… Hoàng cứ mãi băn khoăn trong lòng, liệu mình có thể chấm dứt được tất cả, liệu mọi chuyện có kết thúc được không?...
Khi bắt đầu viết chap này, thật sự là có những cảm xúc mà mình đã cố gắng quên và kìm nén nó suốt 5 năm nay, nhưng dường như trong tận sâu thâm tâm mình, chưa bao giờ quên được nó cả. Mình thật sự rất vui vì các anh em trong forum luôn quan tâm đến mình! Mình thấy nhẹ nhõm khi được cùng mọi người chia sẻ câu chuyện của mình vì cảm giác của mình lúc này vô cùng cô đơn, nghĩ tới mọi ngườ phần nào mình cụng cảm thấy vui trong lòng!
Xin lỗi mọi người vì sự mong đợi một trận chiến nảy lửa, nhưng sự thật có lẽ sẽ khiến các bạn phải thất vọng…
Chap 13 : Xin lỗi, tao không xứng đáng là anh em với tụi mày…
Hoàng đứng trên đồi thông tin một lần nữa, hít một hơi thật sâu để cảm nhận được cái không khí trong lành và vô cùng thuần khiết. Có lẽ cuộc đời Hoàng sẽ có nhiều thay đổi lớn trong đêm nay bởi vì Hoàng biết nếu có chuyện gì xảy ra, Hoàng không bao giờ chạy trốn được, chạy trốn khỏi cái bóng của chính mình.
Dường như nhiều năm trôi qua, Hoàng lại suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình, mình đã làm được những gì? Chỉ là con số không. Có nhiều người anh em tốt là một trong những điều khiến Hoàng vừa lòng nhất với cuộc sống, có nhiều em út rồi cũng chẳng làm gì, chỉ là một cái hư danh nào đó mà khi ta ngoảnh lại chỉ thấy vô cùng hối tiếc… chẳng thể có một cuộc sống bình thường như những người khác.
Nhiều đàn em, có một chút thế lực một chút chỗ đứng cũng chẳng xóa tan đi được cái cảm giác lúc nào cũng phập phồng lo sợ, lúc nào cũng phải tránh né và đề phòng có người đâm chọt sau lưng… ừ thì cũng chỉ để lấy số má, lấy cái hư danh đó.!!
Gió vẫn cứ thổi rì rào, từng cơn gió thổi ngang qua người Hoàng một cách chậm rãi. Hoàng nhắm mắt và cảm nhận… dường như sao mọi thứ bình yên như thế, Hoàng cảm thấy trong lòng mình vô cùng nhẹ nhõm, như thể là sau đêm nay mọi chuyện sẽ kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo của nó.
-Aaaaaaaaaaaaaaaa, Ngọc anh yêu em!!
Tiếng hét của Hoàng như xé tan cái màn đêm tĩnh lặng và khiến biết bao nhiêu cặp tình nhân xung quanh đó phải giật mình, có người cười có người im lặng cũng có người khẽ tiếng chửi sau lưng Hoàng là thằng khùng. Hoàng chẳng quan tâm, chỉ biết ngay lúc này ngọn lửa trong lòng mình đang cháy rực lên như sẵn sàng cho mọi chuyện!! Ngọn lửa của tuổi trẽ, ngọn lửa của lòng căm hận và ngọn lửa của tình yêu…
Rồi sau đó Hoàng để lại một tin nhắn cho Ngọc:
- Anh yêu em Ngọc, cảm ơn cuộc đời đã mang em đến bên cạnh anh, anh hạnh phúc và sẽ không bao giờ hạnh phúc hơn thế. Ngày mai khi bình minh lên, sẽ không ai làm tổn hại được em nữa…
-
Ngay sau đó Ngọc liên tục gọi điện thoại cho Hoàng nhưng Hoàng không bắt máy, rồi cầm điện thoại lên, Hoàng gọi cho Long :
- Công viên yersin nha mày, 10 phút nữa tao có mặt ở đó. Mày với anh em lên đó nha.
- Ok, có mặt liền. Hôm nay làm tao nhớ đến tụi mình hồi trước quá Hoàng!
- Ừ, cái thời tuổi trẻ bồng bột.
Rồi hai đứa cười phá lên, nụ cười hôm nay sảng khoái quá. Cứ như hồi xưa lúc Trung còn sống, lúc nào trước khi lâm trận cả đám đều cười như thế, nụ cười tạo nên cái “ khí ”. Cái khí chất hiên ngang và có một chút điên dại
Hoàng là người ra tới công viên đầu tiên, một lúc sau thì Nhân đến.
- Nhân hả, sao mày ra sớm dậy, tao chưa gọi cho mày mà. Hoàng hỏi
- Ừ tại tao gọi cho thằng Long
- Nhân à, thật ra ngày hôm nay tao không mong mày có mặt một chút nào, mày cũng là anh em của tao. Có chuyện gì thì sẽ liên lụy đến mày, tao không nỡ..
- Mẹ cái thằng, dậy mà mày cũng nói được. Nhân đáp lại
- Không Nhân, tao nghiêm túc. Tụi thằng Long thì có gì là xuống sài gòn liền, còn mày thì sao? Làm sao mà đi được?
- Tao không quan tâm, đừng nói đến chuyện này nữa
- Hoàng im lặng không nói gì, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ nhiều điều. Đúng lúc này thì Long và mấy đứa khác đến. Hoàng tụ tập mọi người lại và nói
- Ở đây có một số các bạn lạ mới lên nên mình cũng nói trước. Mình, Long Beo Sói… thì cái cảnh này quá quen thuộc rồi. Khi làm việc, đạn vô tay ai thì người đó gánh một mình không liên lụy anh em. Cha, mẹ người đó anh em sẽ lo dù phải làm ruộng cả đời cũng gánh. Riêng mình, chuyện hôm nay là của cá nhân mình, xin lỗi vì đã kéo mọi người vào!! Nếu ai cảm thấy không đáng phải làm thì mọi người cứ về không ai trách
Không một ai bỏ đi nhưng nhìn vào ánh mắt hai thằng bạn của Long, Hoàng biết được tụi nó chẳng mong muốn gì giúp Hoàng !
- Ok mình đã nói rõ, bây giờ là 7h45. 8h mình xuất phát, tới nơi mình sẽ vào đầu tiên để tìm thằng T. Nếu có gì trở ngại mình sẽ gọi Long ngay lập tức
Rồi Hoàng quay lại nhìn những người anh em thân thiết của mình, mọi người chẳng ai nói ai. Chỉ mỉm cười. Hoàng tự hiểu lâu rồi mọi người mới lại sát cánh bên nhau như hồi xưa, lại cùng nhau chống lại tất cả, rồi lại cùng nhau hút chung một điếu thuốc như thuở nào. Hoàng thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có những người bạn như thế này
8.00 pm 27.4.2008
- Đi thôi anh em, tiếng Hoàng vang lên
Mọi người mỗi người một cái khẩu trang, riêng Hoàng đi xe máy một mình và không đeo khẩu trang. Hoàng muốn hít thở cái không khí trong lành và cũng chẳng hề có ý định trốn chạy bất cứ thứ gì..
Đến trước cổng khách sạn MC cũng là nơi ở của thằng T khốn nạn. Hoàng liền xuống xe và chậm bước đi vào, phía bên kia xe, cửa xe mở một cách nhanh chóng
Tiếng Long vang lên
- Tụi mày về lại đồi thông tin đợi, một mình tao vào với Hoàng vô là được rồi. Trong kia không có vẻ là đông người
Hoàng khẽ mỉm cười, miệng chửi Long
- Mẹ cái thằng, đúng là anh em!
Long biết nãy giờ cái suy nghĩ lo sợ sẽ liên lụy tới mọi người làm Hoàng không yên lòng, nên mới kêu mọi người đi trước
Bước vào khách sạn Mc. Ở bên trong cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ một bộ ghế bằng gỗ có vẻ đắt tiền.
- Dạ chào hai anh, hai anh cần gì ạ? Tiếng con nhỏ lễ tân
Hoàng không nói gì và nhanh mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt Hoàng chính là thằng T đang ung dung ngồi trên đó và đang nói chuyện với một người con gái hình như người còn gái đó đang khóc vì Hoàng thấy cô ấy đang dụi mắt. Hoàng nhìn liền sang Long và nháy mắt, tay Hoàng vội thò ra túi sau và lấy con dao bấm...
Nhanh như cắt Hoàng chưa kịp rút dao ra thì Long đã vội lao đến và đề pa một cú trời giáng vào ngay mặt thằng T. Rầm… rầm…liên tục những cú đấm và đá sau đó của Long. Người con gái ngồi trước mặt thằng T chỉ kịp la lên mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Hoàng cầm dao và lao đến, định đâm một dao chí mạng vào cổ nó thì
-Hoàng dừng lại…. dừng lại ngay…..yyyyyyy!!!!
9.00 pm
Đúng một tiếng sau, Hoàng và Long trở lại đồi thông tin. Mọi người chỉ nhìn thấy tay Long hơi sưng, còn Hoàng không nói gì chỉ im lặng. Đôi mắt của Hoàng như người vô hồn và đứng như chết lặng…
- Sao rồi Hoàng? Mọi người hỏi
Hoàng chỉ im lặng và cứ đứng không một chút cử động như thế
- Sao vậy Long? Mọi người quay lại hỏi Long
Long cũng im lặng và chẳng nói gì
Rồi bỗng nhiên đôi mắt vô hồn đó của Hoàng, từng giọt nước mắt chảy ra… điều mà cả đời Long, Sói Beo hay Huy… chưa bao giờ được thấy. Bất chợt hai chân Hoàng quỵ xuống cùng những giọt nước mắt. Tiếng Hoàng ngẹn lên trong cổ họng
- Tao quỳ xuống đây xin lỗi tụi mày, tao không xứng đáng làm anh em của tụi mày nữa, chút nữa tao đã đẩy tụi mày vào chỗ nguy hiểm chỉ vì tao quá ngu ngốc, tao đúng là một thằng ngu, còn thua con súc vật nữa. Tao xin lỗi…..Beo, Sói, Tô, Dũng, Huy, Vũ và Tú… Tao xin lỗi!!!
Lần đầu tiên trong mắt mọi người được nhìn thấy Hoàng quỳ trước mặt nhưng lại để xin lỗi. Trước đây dù có bị đánh, dù có bị rượt chém bắt quỳ lạy Hoàng cũng thà chết chứ không bao giờ làm. Vậy mà giờ này, Hoàng lại quỳ trên cái đầu gối mà Hoàng đã phải bỏ bao nhiêu máu và mồ hôi để bảo vệ nó…
- Đ.M đứng dậy đi Hoàng!!!!!!!!!!!! Mọi người đồng thanh. Mày coi tụi tao là gì mà lại làm vậy!!!!! Mày con thân thiết hơn anh em ruột của tụi tao, có gì thì đứng lên nói đi.
- Tao chẳng có gì để nói, tao có lỗi với tụi mày. Hôm nay tao đã sai rồi. Tụi mày hiểu tao thì đừng nói gì nữa. Hoàng lên tiếng
Mọi người không ai nói gì nhưng tự hiểu rằng đã có chuyện gì đó đã xảy ra, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Hoàng đủ để chứng minh điều đó. Một cú sốc về tinh thần rất lớn… Thậm chí trước đây khi Trung chết, cũng không thể thấy được vẻ mặt đó của Hoàng! Cũng không thể thấy được những giọt nước mắt đó…
- Mọi người về khách sạn đi, tối nay không có chuyện gì xảy ra đâu. Cứ ngủ bình thường khỏi phải trốn chạy. Để tao ở đây một mình với Hoàng. Long nói
- Mẹ, làm mất công lên đây. Người gì mà như đàn bà. Thằng bạn của Long chợt lên tiếng
Long hét lên
- Đ .M mày nói cái gì ???!!!! Rồi lao vào đánh thằng đó liên tục
- Đ. M mày là cái đ gì mà dám nói như vậy với Hoàng. Đ.m mày chỉ là mấy thắng lính, mấy thằng giang hồ dơ không hơn không kém. Long vẫn cứ lao vào vừa đánh vừa chửi. Rồi đứng dậy chạy tới cầm cục đá 57 trên tay
- Mày!! Đéo đủ tuổi và tư cách để nói chuyện với thằng anh em của tao chứ đừng nói đến chuyện phát xét nó.
- Em xin lỗi anh Long, em xin lỗi. Anh tha mạng cho em !!!!!!
Hoàng vỗi chạy tới
- Thôi được rồi Long, nó cũng chỉ là một thằng nhóc. Bỏ đi. Cũng lỗi của tao thôi
- Việc đéo gì mà mày phải bênh nó. Để tao cho nó một bài học. Long nói lại
- Thôi tha nó đi Long, tụi mày cũng về hết đi nhe, tối nay tao muốn một
mình ở đây với Long và Nhân. Anh em thông cảm nha. Còn mày, thằng nhóc! Cút về nhà, và đừng để tao thấy mặt lần nữa…
Rồi cũng chỉ còn ba thằng cùng nhau ngồi trên đồi thông tin và dự định chuẩn bị đi đến nơi vô cùng đặc biệt….
Chap 14 : Một cái không gian nhỏ xíu thôi nhưng ấm cúng và bình yên lắm…!!
Nhân được nghe Hoàng kể rằng có một người bạn đã đánh đổi mạng sống của mình để cứu lấy Hoàng, mặc dù chưa bao giờ nói rõ là ai nhưng trong long Nhân vô cùng ngưỡng mộ về con người này kèm theo là một cảm giác tò mò. Đã 10h đêm rồi, đêm nay Long, Nhân và Hoàng cũng là lần đầu tiên Nhân đến thăm Trung, có lẽ cái mức độ điên của ba thằng cũng không nhỏ chút nào.
Nghĩa trang về đêm không một ngọn đèn le lói, tiếng gió rì rào và xào xạc.. từng cơn, từng cơn như thổi buốt sống lưng từ trên xuống dưới. Không gian im lặng đến đáng sợ, ừ nơi người đã khuất sống thì chỉ có tiếng im lặng mà thôi…
Đêm nay trăng khuyết, từng ánh trăng le lói và chiếu sang mờ mờ qua những lá thông nhỏ xíu, hằn lên các ngôi mộ…
- Dcm!!! Giờ này ra đây nhậu kể thì cũng bệnh hơi bị nặng rồi mày ơi. Nhân khẽ thì thầm
- Khà khà, làm gì mà sợ hả mày. Người sống còn đáng sợ hơn người chết nhiều lần mày à. Tao chuẩn bị rồi, hơn lít rượu với ba bịch sữa đậu này lót dạ đây.Long lên tiếng
Hoàng vẫn im lặng. Chẳng mấy chốc cả ba đã đến nơi trung đang yên nghỉ. Cỏ mọc lên khá cao, không một nén nhang không một bông hoa
- Sao Trung, khỏe không mày. Hoàng lên tiếng. Teng….! Hoàng chậm rãi mở cái zippo mồi một điều thuốc và cắm lên bát nhang của Trung. Rồi Hoàng nói
- Làm một điếu thuốc cho ấm lòng đi bạn…
Nhân khẽ quan sát, bát nhang của trung chỉ có một vài cái nhang, còn lại toàn là dế thuốc. Cái mộ nhìn khá là cũ kĩ, có lẽ một thời gian dài dưới cái thời tiết khắc nghiệt của mưa nắng làm cho màu sơn bị sờn cũ đi khá nhiều. Xung quanh cây và cỏ dại mọc khá um tùm
- Nhịn đói được nhưng nhịn thuốc không được đúng không mày? He he Long lên tiếng
- Nhân à, đây là Trung người đã thay tao nhận lấy nhát chém của tử thần. Chắc mày cũng thấy lạ vì dường như ngôi mộ quá cũ kĩ giống như không có ai chăm sóc đúng không? Trung không có cha và mẹ, sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng dành cho trẻ mồ côi. Tụi tao học chung với nó từ hồi còn cởi truồng tắm mưa với mấy con nhỏ hàng xóm. Nó bất hạnh từ nhỏ, sống thiếu tình thương và thường xuyên bị đánh đập bởi những người quản giáo trong đó. Mắt Hoàng đượm buồn!
Rồi Long chen vào
- Tụi tao dường như là người thân duy nhất của nó, cùng lớn lên và sống với nhau như từng cái chân, cái tay trong cùng một cơ thể vậy. Có cái ngon cùng nhau chia ăn, chia nhau đến từng viên bi, tấm hình thưở còn nhỏ… Rồi một ngày nó chợt biến mất và không bao giờ trở lại nữa. Long thở dài...
Nhân im lặng không nói gì, đến gần Trung, tay rút điếu thuốc từ trong bát nhan ra. Làm một hơi rồi cắm lại và nói
- Mình chưa bao giờ gặp nhau đúng không Trung. Nhưng từ giây phút này, tao sẽ trở thành một người bạn, một người anh em của mày và là thành viên trong cái gia đình đặc biệt này !
Tối nay là một trong những ngày buồn nhất đối với Hoàng, nhưng ngay lúc này này nó đặc biệt lắm. Cả ba nhìn nhau mỉm cười, tình bạn là thế, tình anh em là thế nó thiêng liêng và bất diệt.!!..
Hoàng bước đến gần Trung
- Mày nghĩ sao hả Trung, đêm này đã có nhiều chuyện xảy ra, mày nghĩ tao làm có đúng không? Có phải tao đang lạc lối trong cái mê cung gọi là tình yêu mà dường như không bao giờ có lối thoát ra?
Rồi Hoàng im lặng trong một thời gian dài, Long lên tiếng nói với Nhân
- Mày biết có chuyện gì xảy ra không Nhân? Để tao kể mày nghe
Từng hình ảnh vừa mới xảy ra ngay trước mắt Hoàng lại hiện về…
-Hoàng dừng lại…. dừng lại ngay…..yyyyyyy!!!!
Chưa kịp định thần ai lên tiếng thì cô gái đó lao tới và cản Hoàng lại. Con mãnh thú trong người Hoàng đang chiếm lấy linh hồn của Hoàng, giữa cái chết và sự sống dường như mong manh quá. Trong đầu Hoàng lúc này chỉ muốn giết chết kẻ đã khiến người con gái Hoàng yêu thương phải đau khổ. Nhưng con mãnh thú đó như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh còn hơn cả nước tan chảy từ băng ở bắc cực. Người con gái đó chính là Ngọc!!
- Hoàng dừng lại ngay, không được đâm anh T không được làm hại anh T !! Ngọc vừa khóc vừa la lớn trước mặt Hoàng.
Hoàng như bừng tỉnh, tim Hoàng một thoáng ngừng đập, sao Hoàng thấy trong lồng ngực mình khó thở vô cùng. Từng giây trôi qua như lấy đi từng mảnh nhỏ trong trái tim bị xé vụn của Hoàng. Hoàng không thể nào mở miệng nói được một lời, cái cổ họng khô không khốc như vừa đốt cháy cả gói thuốc lá. Rồi Hoàng cũng chỉ ú ớ được vài tiếng
- Sao… sao … Ngọc..Ngọc…??
Long cũng dừng lại từ lúc nào, rồi chạy sang chỗ của Hoàng hét lên
- Sao vậy Hoàng ? Sao mày lại dừng lại. Trong ánh mắt của Hoàng, trong cái khoảnh khắc Hoàng và Ngọc nhìn nhau. Một người thì mắt đẫm ướt vì lệ rơi, một người thì như chết đứng không nói được một lời. Long cũng tự hiểu, có lẽ đây là người Hoàng yêu thương, người đã khiến Hoàng vứt bỏ tất cả cuộc sống của mình để đánh đổi một cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho cô ấy.
Rồi con nhỏ lễ tân cầm điện thoại lên và báo công an, cái hành động đó như một cái búa tạ khổng lồ đập tan cái sự đông cứng của không gian vô hình này. Long khẽ bừng tỉnh và la lớn
- Đi thôi mày, công an sắp đến!!!!!
Hoàng vẫn đứng đó
- Nhanh lên mày, đi thôi!!!!
Hoàng vẫn bất động
Không chần chừ suy nghĩ, Long chạy tới chỗ Hoàng tay kéo lấy tay Hoàng. Hoàng vẫn đứng yên một chỗ, mắt vẫn nhìn Ngọc. Bên dưới thằng T vẫn nằm đau đớn vì những cú đá cú đấm của Long, mặt nhăn nhó và nhìn vô dụng như một thằng đàn bà ( thằng t cũng cao 1m8, tướng khá là lớn)..Thấy Hoàng vẫn chưa bừng tỉnh, Long lao tới
Chát..!!! Long tát vào mặt Hoàng một cái kêu khá to và hét vào mặt Hoàng
- Tỉnh lại đi mày, tỉnh lại đi Hoàng!!!!!!!
Cái tát như kéo Hoàng trở lại với hiện thực, dường như đưa bộ nào của Hoàng trở lại hoạt động bình thường. Ngọc la lớn
- Anh đi đi..!!! đừng làm chuyện ngu ngốc nữa !!!!
Đôi mắt đó, vẫn to tròn những đỏ hoe vì đẫm ướt nước mắt rồi, long lanh và đẹp đến thế nhưng sao long Hoàng lại đau vô cùng. Vù…. Hoàng chạy tới chỗ thằng T, bồi thêm một đạp như thể dồn toàn bộ sức lực vào mặt nó..
Rầm !!! Rồi quay lại miệng cười mỉm và lên tiếng
- Quà valentine tới sớm cho mày đó thằng khốn
Hoàng quay lại nhìn Ngọc một lần nữa rồi chạy thật nhanh cùng Long ra ngoài leo lên xe máy, mặc cho mọi người trong khách sạn la hét, mặc cho Ngọc đang nhìn theo Hoàng …
…
- Chuyện là thế đó Nhân, tao cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi Hoàng bước lại chỗ Nhân và Long
- Mày biết tại sao lúc đó tao không đâm chết nó không Long, vì tao yêu Ngọc. Tao sợ người Ngọc yêu không phải là tao mà là nó. Tao muốn giết nó hơn ai hết, nhưng tao không nỡ làm trái tim Ngọc tan vỡ vì cướp đi sinh mạng của người Ngọc yêu thương. Mày có nhìn thấy ánh mắt Ngọc lúc đó không, tao không hiểu ánh mắt đó nhìn tao là đầy căm giận và căm thù hay là yêu thương nữa !!!
- Tao chưa bao giờ yêu ai, đến với tao chỉ là tình một đêm mà thôi, cao lắm cũng được vài ba đêm. Cho nên tao chẳng hiểu tình yêu là cái quái gì. Tao chỉ biết một điều là mày chưa bao giờ thay đổi như thế này, tao cũng không phản đối vì mày ngày càng trở nên đứng đắn và trưởng thành hơn. Không còn long bong và bồng bột như trước nữa. Đó là tác dụng phụ của tình yêu hả? Long hỏi Hoàng
- Tao không biết nhưng tao chưa bao giờ hối hận vì những gì đã làm, tao yêu Ngọc. Yêu đến mức chỉ cần Ngọc hạnh phúc là đủ với tao, tao không trông mong gì hơn thế nữa.
Tao yêu không phải vì muốn chiếm hữu Ngọc cho riêng mình. Chí có điều là nếu thật sự tao bị người con gái đó lừa dối thì chẳng khác nào tao đã đẩy anh em của mình vào chỗ nguy hiểm vì sự ngu ngốc của mình. Tao thấy có lỗi quá!!
Mày biết điều gì không? Có hai lý do để tao sinh ra, một là trở thành anh em với tụi mày, hai là để yêu Ngọc. Thôi đừng lằng nhằng nữa, nhậu thôi và quên hết mọi chuyện đi !!!!!
- Mày đừng nói thế, lỗi gì mà lỗi, làm như người xa lạ không bằng. Quên chuyện đó đi !! Mày có để ý đến gương mặt của thằng t lúc này không. Lúc mày đạp nó á Hoàng, nhìn cái mặt ngu không chịu nổi. Thật là sảng khoái quá đi, ít nhất lần nay cũng không uổng công. Khà khà
Ha ha ha.. cả ba thằng cười ngả cười nghiêng rồi la lớn :
- Thật là sảng khoái quá đi….!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Không khí thật trong lành biết bao nhiêu, trời đã về khuya, trăng chiếu vào từng giọt sương long lanh đọng trên từng lá thông, nhiệt độ có lẽ cũng đã xuống tới 9 độ rồi. Cái không gian ở một khu nghĩa trang u ám lạnh lẽo và vô cùng đáng sợ làm… Tồn tại song song trong đó là một cái không gian nhỏ xíu thôi, chỉ có ba người sống và một người chết nhưng ấm cúng và bình yên lắm…!!
Hôm đó là một đêm khó ngủ của thằng T có lẽ vì đau đớn
Nhưng ở một nơi khác, có một người cũng không ngủ được…Ngọc...
Anh cứ nghĩ rằng tình yêu của anh dành cho em là hoàn hảo Ngọc à, nhưng cho đến giây phút này, anh vẫn nghĩ liệu tình yêu anh dành cho em là
hoàn hảo, hay ngược lại… chính tình yêu của em dành cho anh mới là hoàn hảo.!!
Thật ra mình không định cho ra Chap này, nhưng nếu đi theo câu chuyện, các bạn sẽ nghĩ Ngọc là một người con gái không ra gì, một con người bội bạc. Nhưng đằng sau đó,lúc nào cũng là sự hy sinh và chịu đựng kể cả đến khi Ngọc bị cả thế giới ruồng bỏ, Ngọc vẫn âm thầm yêu mình một cách lặng lẽ và luôn dõi theo mình… điều đó thật sự làm mình cảm thấy đau đớn, như là một viên đạn xuyên thẳng trái tim và tâm hồn mình khi biết được những điều đó.. khi mọi chuyện đã trở nên muộn màng!
Thật ra viết chap này là một điều không dễ dàng với mình, nó khiến mình cảm thấy đau đớn lắm, cứ nhắm mắt và nghĩ về những chuyện đã xảy ra…mình không cầm được nước mắt nữa rồi… mình yếu đuối thật…
Hãy trân trọng và yêu thương những gì mình đang có, đừng để khi mất đi rồi mới cảm thấy hối hận các bạn à!
Không có một chi tiết nào trong chuyện là mình tự nghĩ ra, kể cả về nhân vật Ngọc. Vì chính Ngọc đã tâm sự tất cả với nhân vật Linh. Linh cũng là một người bạn thân của mình, nên Linh đã nói lại cho mình nghe
Speical bonus: Câu chuyện về Ngọc !!!
Những ngày đầu chập chững bước lên đất Đà Lạt để sinh sống, Ngọc cảm thấy mọi thứ vô cùng lạ lẫm, tất cả mọi thứ đều xa lạ. Nhưng Ngọc yêu nơi này, yêu cái không khí trong lành và mát mẻ cũng như con người nơi đây, thân thiện và dễ mến!
Sau một năm ôn thi lại, Ngọc quyết tâm thi và học tại Đà Lạt. Thời gian đầu sống ở Đà Lạt quen biết được T qua gia đình. T có mối quan hệ khá thân thiết với gia đình Ngọc, chính vì thế mà Ngọc phần nào cũng mến con người này. Vẻ ngoài khá điển trai, lịch sự chín chắn và thành công trong công việc kinh doanh, Ngọc xem thành như một người bạn, một người anh trai của mình.
T giúp đỡ Ngọc rất nhiều, từ việc làm quen với cuộc sống ở đây tới mọi chuyện liên quan đến việc ôn thi, kể cả khi gia đình Ngọc gặp khó khăn, cũng chính T đã giúp đỡ gia đình Ngọc vượt qua. Đối với T, Ngọc luôn cởi mở và đầy kính trọng. Là một cô gái ngây thơ và hồn nhiên, việc có cảm tình với T chỉ là chuyện sớm hay muộn đối với Ngọc…
Nhưng Ngọc chỉ muốn dừng lại tại đó, vì Ngọc cảm nhận được sau cái hào nhoáng bên ngoài của T, ẩn chứa sau bên trong còn có một điều gì đó rất bí ẩn…đôi lúc không biết vì cố tình hay vô ý mà tay T chạm vào tay hay vào người của Ngọc một cách tế nhị. Ngọc cảm thấy sợ, nhưng rồi cũng chỉ tự trấn an mình, coi T như anh trai và có lẽ T cũng coi mình như em gái mà thôi…
Ngày trung thu, T mời Ngọc đi chơi vì hôm đó mới kí được một hợp đồng lớn, vẫn như mọi ngày Ngọc vui vẻ nhận lời. Ăn tại một nhà hàng sang trọng, lần đầu tiên Ngọc uống rượu, là một chai rượu vang. Ngọc chỉ mấp môi mà thôi, hương vị rượu vang thật đặc biệt, nó ngọt nhưng lại cay, hơi chát nhưng lại mặn, nó thơm nhưng không nồng. Chỉ có điều sao đôi mắt Ngọc như nặng trĩu lại, không lẽ mình lại say rồi ? Ngọc tự hỏi..
- Em sao vậy? không khỏe hả Ngọc. T hỏi
- Dạ hình như em bị trúng gió hay sao mà em thấy hơi chóng mặt và mệt quá
- Thôi để anh đưa em về nhà, ở đây gió lạnh nên nguy hiểm lắm
Rồi dần dần Ngọc không còn sức lực trên đôi chân của mình, chỉ nhớ là T dìu mình vào xe rồi sau đó thiếp đi không còn biết gì nữa. Cả cuộc đời này, có chết Hoàng cũng không bao giờ quên được cái biển số xe đó. Xxx 2226
Đà Lạt lạnh quá, từng cơn gió rít lên, ừ có lẽ đã vào mùa mưa bão rồi.. từng cơn mưa ào ạt rơi xuống, làm Ngọc tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra Ngọc thấy mình vẫn nằm trong xe, trời đã tối từ lúc nào… Cả cơ thể đau buốt và nhức mỏi vô cùng… Ngọc cảm thấy đau lắm.. Rồi Ngọc cũng dần tự hiểu mọi chuyện, Ngọc hét lên như một người điên
- Anh là thằng khốn nạn, sao anh có thể làm những chuyện như thế này với em, anh khốn nạn lắm, đồ tồi !!!!
- Anh xin lỗi Ngọc, vì anh quá yêu em mà thôi !
- Yêu, anh yêu tôi mà làm như thế ư? Yêu tôi mà lại làm những chuyện đồi bại như thế này với tôi ư? Anh giết tôi đi, anh làm tôi sống còn đau khổ hơn chết!!!
- Đừng thế nữa, hãy cho anh một cơ hội đi em
Rồi Ngọc cũng tha thứ cho hắn, chẳng phải tình yêu, cũng chẳng phải vì lòng vị tha. Mà vì món nợ mà hắn tạo ra với Ngọc và gia đình Ngọc quá lớn. Làm lớn mọi chuyện chỉ làm chính bản thân Ngọc thêm nhục nhã, gia đình Ngọc thêm đau đớn mà thôi. Hãy cứ nhắm mắt và cho qua tất cả, coi như là một sự đền đáp. Chính cái suy nghĩ ngây thơ, chính cái bản chất lương thiện của mình mà Ngọc đã làm hại cuộc đời của mình, đã giết chết đi cuộc sống tốt đẹp vốn có mà chính Ngọc là người đáng được hưởng hơn ai hết…
Tin tưởng đặt mọi niềm tin vào T đối với Ngọc như chỉ đặt một tờ giấy trắng lên ngọn lửa đang cháy rừng rực. Cái ngày trung thu đó, là ngày mà Ngọc biết được T đã có gia đình, đã có vợ con… Mọi niềm tin vào con trai với Ngọc không còn nữa, cả thế giới như sụp đổ trước mặt Ngọc, Ngọc đã đặt hết tất cả vào một ván bài mà mình không thể thắng…
Tự tìm đến cái chết là điều có lẽ giải thoát được cho Ngọc lúc này… Ngọc đã cắt chính đôi tay nhỏ nhắn của mình như để giải thoát cho chính bản thân ( xin thề với các bạn là chuyện này có thật, vết sẹo đó Hoàng đã nhiều lần hỏi nhưng Ngọc chỉ trả lời là rửa chén bị đứt tay, dcm, rửa chén mà đứt cổ tay ? ) Rồi sau đó, may mắn sớm được người nhà phát hiện, Ngọc được cứu.Nhưng trái tim của Ngọc, có lẽ không cứu được… T và Ngọc chia tay!!!
Lần đầu tiên gặp Hoàng, Ngọc dường như không để ý. Ngày đầu họp lớp lại ngủ trong lớp, khi Ngọc hát thì mới tỉnh dậy. Cái thái độ đáng ghét kinh khủng, mặt thì lấc cấc, nhìn láo kinh khủng, chân thì vắt lên ghế người khác, nhiều khi Ngọc tự hỏi đây có phải là một sinh viên không nữa, hay chỉ làm một thằng âm binh mới từ dưới đất chui lên
Rồi cũng chủ động nhắn tin làm quen với Ngọc, chẳng xa lạ Ngọc biết ngay là đang quấy rối mình. Rồi một thời gian tiếp xúc, Ngọc nhận ra rằng đằng sau con người đó thật dễ mến và tốt bụng. Ngọc thích cái đôi mắt đó, lạnh lùng và cương trực. Đã lâu rồi, Ngọc mới cảm thấy lòng mình vui trở lại, Hoàng hình như đang hàn gắn lại từng mảnh vỡ trong tim Ngọc, đang làm Ngọc lấy lại lòng tin vào cuộc sống, một cuộc sống đầy màu sắc…
Lần đầu tiên Hoàng hôn Ngọc, Ngọc cảm thấy Hoàng thật ngộ nghĩnh và thơ ngây. Cái nụ hôn đầu tiên của Hoàng, như là hai đứa con nít đang hôn nhau. Đáng yêu và dễ thương lắm. Và rồi còn xin lỗi vì đã hôn Ngọc nữa chứ. Thật sự đó chẳng phải là nụ hôn, chỉ đơn giản làm một cái chạm môi mà thôi.
Một cái chạm môi, như đem lại một luồng gió mới đối với cuộc sống của Ngọc. Ngọc thật sự hạnh phúc, hạnh phúc lắm..Vì biết Hoàng thật lòng, một thứ tình cảm mà người ta gọi là tình yêu chân thành, Ngọc biết Hoàng yêu mình còn hơn bản thân và cuộc sống của Hoàng… Đôi lúc Ngọc cảm thấy mình thật không xứng đáng với tình yêu của Hoàng, Ngọc cảm thấy mình như một tờ giấy trắng với một vết mực đen lem luốc không bao giờ xóa đi được…
Cái ngày Hoàng đến để đánh T, tối hôm đó T gọi điện thoại cho Ngọc tới là để nói có chuyện quan trọng cần gặp. T thật là một thằng đê hèn, trước mặt Ngọc, T đe dọa là sẽ khiến cho Hoàng không bao giờ học được nữa, sẽ không bao giờ cho Hoàng thấy ánh sáng được nữa. Nói rằng mình là người nhiều tiền, bỏ tiền ra thì một thằng có tên Hoàng biến mất thì cũng chẳng ai biết. Hơn thế nữa, nó còn đòi hủy hoại phẩn đời còn lại của Ngọc bằng cách tung những hình ảnh lúc làm nhục Ngọc lên mạng.
Ngọc chỉ biết im lặng và khóc…khóc rất nhiều, ừ con gái yếu đuối và đáng thương lắm, họ luôn cần một người con trai để bảo vệ và che chở cho mình..
Rồi đúng lúc đó, Ngọc không ngờ Hoàng sẽ đến. Ngọc bước ra cản không cho Hoàng giết thằng T.. Nhưng Hoàng ơi, anh có biết rằng không phải vì em sợ T sẽ chết, mà em lo sợ anh sẽ hủy hoại chính cuộc đời của anh không. Em sợ nếu có chuyện gì xảy ra em sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa… Nhìn thấy anh chết đứng nhìn em, em đau lòng lắm, nhưng em biết nói làm sao đây? Trước lúc chạy ra, em chỉ thấy anh quay lại cười. Một nụ cười khiến em đau lòng lắm, một nụ cười khinh rẻ hay coi thường.. Nụ cười đó dành cho ai? Có phải là em không anh…
Ừ từ lúc nào em đã yêu anh rồi, yêu thật nhiều !!
Lúc đó, T làm mọi chuyện ầm ĩ và đòi báo công an và sẽ không đồng ý để yên chuyện này còn không thì sẽ thuê giang hồ xử anh. Em sợ lắm, em sợ người em yêu đau đớn, em sợ người em yêu gặp nguy hiểm… Em van xin, em khóc lóc và năn nỉ T..
T cũng đồng ý tha cho anh nhưng.. em phải đi theo T và trở thành một món đồ chơi của T và không được ở cạnh anh nữa… Phải làm sao đây, rồi em cũng gật đầu đồng ý vì không biết từ lúc nào em yêu anh còn hơn chính bản thân mình…
“Đêm đó ở một nơi khác, có một người cũng không ngủ được…Ngọc...”
Xin lỗi em Ngọc, anh lại rơi nước mắt nữa rồi, có phải vì khói thuốc quá cay không… Anh nhớ em…
Khi viết lại câu chuyện, dù chỉ là hồi ức, dù mình đã biết tất cả, đặc biệt là sự ra đời của chap speaical bonus nhưng những chap tiếp theo, mình vẫn viết chính xác từng câu chuyện xảy ra cũng như từng cung bậc cảm xúc của Hoàng. Thật sự, mọi chuyện quá hoàn hảo khi được các bạn ủng hộ như thế này, đó dường như là một sự đồng cảm, mình rất vui và hạnh phúc ! Chúc các bạn vui vẻ
Nhân tiện, việc chữa trị của mình đang có chiều hướng tích cực. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã quan tâm nhé!
Chap 15 : Chỉ là anh sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh Ngọc à…
Những tia nắng đầu tiên xuyên qua từng lá thông, mặt trời cũng dần ló dạng. Cả đêm nằm gió và dầm sương, nhưng Hoàng ngủ một giấc thật ngon lành, có lẽ vì quá say. Khẽ rùng mình vì trời lạnh và từng tia sáng chiếu thẳng vào mặt, Hoàng mở mắt và tỉnh dậy..
Từng giọt sương vẫn còn đọng trên mắt Hoàng, trên khắp khuôn mặt Hoàng. Hoàng đưa tay lau mặt, gạt đi những giọt sương, gạt đi những mệt mỏi đã xảy ra. Hoàng thấy lòng mình nhẹ nhàng vô cùng. Một ngày mới lại bắt đầu, chẳng cần biết hôm nay sẽ như thế nào, chẳng cần biết có chuyện gì xảy ra, đơn giản là một ngày nữa lại đến và hãy tận hưởng nó như một món quà mà thượng đế ban tặng cho chúng ta
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Đứng ngay trên đỉnh cao của ngọn đồi, hít thở từng luồng khí cực kì trong lành vào buổi sáng sớm, con người như quên hết tất cả những vất vả trong cuộc sống hằng ngày, quên hết tất cả những chuyện đau buồn. Hoàng hét lên một tiếng thật lớn, như là chào ngày mới
- Dcm, mới sáng sớm mà lên cơn rồi hả Hoàng. Long nhăn nhó
- Đm vẫn còn say hả Hoàng. Nhân lên tiếng
Rồi Hoàng cười lớn
- Haha, dậy đi tụi mày, sáng rồi. Hay là muốn nằm ở đây luôn, để tao sắp xếp đào cho tụi mày hai cái lỗ. Cho nằm đến khi mục xương luôn. Thôi dậy đi rồi uống café
Long và Nhân lồm cồm bò dậy, cả ba cùng đến khu ngã năm đại học uống café. Nhâm nhi từng giọt cafe đắng ngắt nhưng thơm lừng, chậm rãi hút từng hơi thuốc. Hoàng khẽ thở dài…
- Sao vậy mày? Nhân hỏi
- Tao thấy trong lòng hơi lo lo, không biết hôm qua Ngọc ở đó làm gì? Không biết có chuyện gì xảy ra với Ngọc không
Rồi Hoàng quay sang nói Long
- Mày lo sắp xếp xuống sớm đi Long, tao nghĩ chuyện hôm qua thằng T không bỏ qua đâu, thề nào công an cũng hỏi thăm. Mày yên tâm, ông già tao cũng có quen biết một vài người. Nếu bị kêu về đồn, chắc cũng bị tẩm quất một trận thôi chứ không có chuyện gì đâu. Chuyện này để tao lo
- Ừ, vậy thì tùy mày, tao cũng chẳng giúp được gì. Có chuyện gì nữa thì gọi tao một tiếng, tao lên liền
Rồi Hoàng nhận được tin nhắn của Ngọc
- Sao anh không đi học? Anh đang ở đâu
- Anh đang uống café với bạn, tí nữa anh vô học hai tiết sau
Sau đó Hoàng và Nhân đưa Long ra khách sạn và về, rồi hai thằng lại lang thang vô lớp học giữa giờ ra chơi. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hoàng và Nhân, người thì toàn mùi hèm, ai cũng thấy lạ và hỏi.
- Sao nhìn mệt mỏi vậy? bộ nhậu cả đêm hả
Hoàng và Nhân cười và trả lời
- Ừ hôm qua tụi tao nhậu cả đêm ngoài nghĩa địa
Mọi người chỉ cười và chẳng ai tin, ừ có lẽ nhìn bề ngoài không ai nghĩ hai thằng lại điên đến mức đó
Ngọc vẫn ngồi đó, có điều nhìn Ngọc sao hốc hác quá, mắt Ngọc có vẻ hơi sưng vì khóc. Hoàng thấy hơi khó chịu vì nhìn Ngọc như thế, lòng Hoàng bỗng thắt lại. Hoàng từ từ tiến về phía Ngọc, ngồi xuống cạnh Ngọc quay sang nhìn Ngọc một lát rồi hỏi Ngọc
- Em ăn sáng chưa? Sao nhìn em buồn vậy
- Em ăn rồi Hoàng
- Hôm qua có chuyện gì mà em lại ở đó vậy? anh thật không hiểu
- Hôm qua anh làm như thế là em không đồng ý, sao anh lại bồng bột vậy. Anh không suy nghĩ kì về những điều mình làm sao
- Em trả lời anh đi, sao em lại ở đó
Ngọc im lặng một lúc, sao không gian của hai đứa bỗng trở nên xa cách và nặng nề đến thế…
- Thật ra có điều em đã không nói với anh, T là người yêu đầu tiên của em. Nhưng T đã có vợ, em biết được điều đó trước khi gặp anh. Rồi tụi em chia tay. Hôm qua T hẹn gặp em để nói chuyện, đúng lúc đó thì anh đến
- Vậy.. vậy mọi chuyện em nói với anh đều không phải là sự thật đúng không
Ngọc chỉ im lặng và không nói gì…
- Em không muốn nói thì thôi, anh cũng không ép
- Em xin lổi, xin anh đừng ghét bỏ em Hoàng à…
Hoàng càng làm không khí trở nên căng thẳng hơn, Hoàng đứng dậy rồi bước ra ngoài hành lang mồi một điếu thuốc để hút, sau đó im lặng và suy nghĩ… Trong đầu Hoàng lúc này không phải là một cuộc đấu tranh nội tâm, cũng chẳng phải là đang trách móc gì Ngọc. Hoàng đang lo sợ… Hoàng đang suy nghĩ nhiều điều trong đầu
Anh là người đến sau phải không Ngọc, chỉ để xóa nhóa đi những hình ảnh đã làm em đau khổ trước đây?
Tình cảm em dành cho anh không đủ nhiều đề quên đi được tình yêu trước đây của em đúng không?
Có phải em đang muốn rời xa anh hay không?
Em có yêu anh nhiều hơn T không, anh không quan tâm. Anh chỉ biết được một điều, em quan trọng đối với cuộc sống của anh. Việc em rời xa anh, chẳng khác nào em đã lấy đi cuộc sống của anh. Rồi anh sẽ sống như thế nào hà Ngọc…
Rengggggggg!!! Tiếng chuông vô lớp vang lên, Hoàng đi vô lớp định ngồi cạnh Ngọc và nói những suy nghĩ của mình cho Ngọc biết nhưng Linh đã ngồi cạnh đó rồi. Hoàng lại lủi thủi đi xuống cuối lớp và ngồi, chỉ kịp nhìn thấy một ánh mắt thật buồn đang theo dõi mình.
Từng phút nặng nề cứ trôi qua, những suy nghĩ trong đầu cứ khiến trái tim của Hoàng phải khó chịu. Hoàng chỉ muốn đứng dậy và hét lớn thật lớn rằng :Ngọc, anh yêu em, đừng rời xa anh.. nhưng lại không thể làm được.
Ngọc nằm dài trên bàn, uể oải và mệt mỏi lắm. Hoàng nhìn Ngọc và thấy thật buồn, có lẽ đêm qua là một đêm rất dài với Ngọc…
Bỗng chốc những suy nghĩ trong đầu của Hoàng khiến Hoàng trở thành một kẻ ngốc, mọi việc thật đơn giản. Muốn nói chuyện với Ngọc, Hoàng chỉ cần lấy điện thoại ra và nhắn cho Ngọc.
- Ngọc, nhìn thấy em buồn và mệt mỏi như thế. Thật sự anh đau buồn lắm biết không. Anh đang lo sợ, không phải là vì em yêu T hay yêu anh. Anh sợ em sẽ không còn bên cạnh anh nữa. Anh sợ em sẽ rời xa anh. Anh chỉ mong em luôn bên cạnh anh mãi thôi, anh chỉ muốn đến cuối đời, người ngồi bên cạnh giường của anh chính là em. Em đang nghĩ gì, nói cho anh biết đi Ngọc!
- Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa Hoàng, em yêu anh và sẽ không xa rời anh đâu. Em không bao giờ muốn rời xa anh cả. Anh tha lỗi cho em vì đã dấu mọi chuyện được không?
- Sao lại tha lỗi? Anh chưa bao giờ giận em hay bực bội vì em cả. Cho dù chỉ được là một kẻ bù nhìn bên cạnh em anh cũng hạnh phúc rồi. Anh không hy vọng sẽ có em cho riêng mình, không hy vọng em chỉ nghĩ về anh.
Ai đó có thể nói anh nhu nhược nhưng anh là thế, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em anh cũng hạnh phúc rồi. Anh không mong điều gì nhiều hơn thế nữa.. Thời gian sẽ xóa được tất cả, hãy hứa là luôn ở bên cạnh anh được không? Anh sẽ chăm sóc, quan tâm và luôn bảo vệ che chở cho em…
- Cuộc sống không biết trước được điều gì Hoàng à, em chỉ biết là em rất yêu anh và không bao giờ muốn rời xa anh cả.
Chẳng có điều gì chắc chắn được Ngọc sẽ mãi ở bên cạnh mình. Hoàng cảm thấy trong lòng bất an và lo sợ lắm…
Phải làm sao, để anh có thể bên em mãi mãi
Phải làm sao để mỗi sớm thức dậy, anh lại được nhìn thấy em đang nằm bên cạnh anh…
Chap 16 : Chiếc nhẫn và sợ dây chuyền…
Chiếc nhẫn Hoàng có phần nào đã bạc màu , có lẽ vì dầm mưa dãi nắng và phơi sương quá lâu rồi. Có nhiều chuyện đã xảy ra, mọi thứ có thể phai dần theo năm tháng, nhưng có một thứ không bao giờ bị mất đi và sứt mẻ, dù chỉ là một chút xíu. Đó là tình yêu Hoàng dành cho Ngọc.
Dạo này Ngọc không còn đeo nhẫn của Hoàng tặng như hồi xưa nữa, thay vào đó là một chiếc nhẫn vàng. Vàng chói lóa và toát lên một vẻ cao sang, hơn hẳn cái nhẫn bạc tầm thường và rẻ tiền của Hoàng.
- Sao em không đeo nhẫn của anh nữa? Dạo này anh ít thấy em đeo nó quá à. Nhẫn vàng này ai tặng em vậy? Hoàng hỏi Ngọc
- Hì hì đâu có ai tặng đâu anh, em để dành tiền mua nè, lâu lâu thay đổi nhẫn nhìn cho nó lạ
Hoàng sợ có lẽ nào tình yêu Ngọc dành cho Hoàng đã thay đổi, mà cuộc đời này chẳng ai biết trước được điều gì. Con gái ai chẳng mơ ước một cuộc sống đầy đủ và không vất vả.
Một túp lều tranh hai trái tim vàng, chỉ khiến người ta bật cười, thời buổi này chỉ có thú mới sống như thế. Ừ ta chỉ cưỡi dream cùi, thuốc thì War hourse 5k một gói. Điện thoại thì cứ Nokia 1xxx tò tí te. Haizzz sao để giữ được người yêu với cái mã mồng tơi
Dạo này Ngọc gầy lằm, thật sự là rất gầy. Hoàng lo lắng cho Ngọc rất là nhiều, nhìn Ngọc như thế, Hoàng xót lắm như là một vết thương vừa mới đứt bị xát muối vào vậy. Thỉnh thoáng Hoàng lại mua cho Ngọc nho khô, ừ..là vì Ngọc rất thích ăn.Đó là những gì Hoàng có thể làm được để thể hiện sự quan tâm của mình.“Người anh em mình gặp chuyện rồi, mình cần một chiếc 15 chỗ lên đây ngay trong đêm, cậu chuẩn bị anh em dùm mình được không? ”. Nói chuyện với Long mà tiếng Hoàng vẫn còn nghẹn trong cổ họng, có lẽ vì Hoàng đã phải chịu một nỗi đau quá lớn, một nỗi đau mà đường như cả cuộc đời Hoàng chưa từng gặp bao giờ. “ Có chuyện gì vậy Hoàng?” Long hỏi. “ Người yêu mình bị làm nhục” những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Hoàng như không thể ngừng lại, tim Hoàng đau quặn thắt lại, nói không ra hơi, thậm chí không thể thở được. “ Hoàng cứ bình tĩnh, mình sẽ thu xếp lên ngay trong đêm và đừng làm gì manh động.”
Trong cái không gian rộng lớn nhưng ngột ngạt, Hoàng chợt buồn khi nhớ lại những chuyện ngày xưa, lòng đầy nuối tiếc..nuối tiếc vì quá khứ không thể quay trở lại, nuối tiếc vì có lẽ một ngày nào đó Hoàng cũng không còn được nghĩ về những kỉ niệm trước đây và Hoàng sẽ không còn được nhớ đến một người con gái mang tên Ngọc...
Chap 1
Quen Long đã được 5 năm, kể từ hồi học chung phổ thông nhưng Long xuống Sài Gòn như để tạo ra một con đường mới cho riêng mình như một đại ca trong giới xã hội đen. Hoàng, một người với vẻ ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ và có nét nào đó giống như một tài tử xi-nê . Cả hai đã từng vào sinh ra tử với nhau nhiều lần, cũng vì tính cách quậy phá, thẳng thắn và không ngán ai bao giờ. Tuy nhiên, họ không phải là hai thằng lưu manh,họ biết phân biệt sai trái rõ ràng, không bao giờ tự nhiên sinh sự với ai cả,biết bảo vệ những người bạn yếu đuối, luôn sống vì anh em, bạn bè và luôn kính trọng những người hơn tuổi.
Hoàng sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường. Là người cầm đầu trường học kể từ khi học trung học nhưng với vẻ ngoài cao ráo, điển trai và lạnh như băng cùng một hành tích học tập ấn tượng đã khiến Hoàng luôn trở thành tâm điểm bàn tán của các nữ sinh trong trường. Tốt nghiệp phổ thông, vời hai tờ giấy báo trúng tuyển đại học, Hoàng chọn con đường ở lại thành phố hoa, nơi mình sinh ra và lớn lên để học, một phần là được bên cạnh gia đình. Nhưng cũng từ đây, Hoàng không ngờ rằng sẽ có những biến cố vô cùng to lớn xảy ra với cuộc đời mình bởi sự xuất hiện của một cô gái.
Ngày đầu tiên bước vào ngưỡng cửa đại học, vẫn dáng đi lạnh lùng đó, hiên ngang và tự tin, miệng ngậm điếu thuốc và thở dài, Hoàng chợt nghĩ tới những người anh em ở lớp học phổ thông, mỗi đứa một nơi rồi không biết cuộc đời sẽ ra sao. Lang thang hơn một tiếng đồng hồ mới tìm ra được lớp học, Hoàng thầm rủa bản thân mình tại sao lại chọn cái trường rộng lớn này để học. Bước chân vào lớp, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào Hoàng. “ Em là học sinh lớp nào?” tiếng cô giáo hỏi Hoàng với giọng điệu có vẻ khó chịu. “ Dạ em là sinh viên của lớp này, mà vì trường rộng quá nên giờ em mới kiếm ra được lớp học, mong cô bỏ qua cho em” Vẫn như hồi học trung học, chỗ ngồi ưa thích của Hoàng là bàn cuối, nơi có cửa sổ, nới Hoàng có thể nhìn ngắm bên ngoài và thả hồn trong những tiết học chán ngắt… Giọng hát đâu đó cất lên, phảng phất trong đầu Hoàng, một giọng hát nhẹ nhàng và trong veo như tiếng hát của một thiên thần..Giật mình tỉnh giật, Hoàng đã ngủ gục từ lúc nào không biết, có lẽ buổi gặp mặt đầu tiên của lớp học quá nhàm chán. Trước mặt Hoàng là một cô bé với dáng người nhỏ nhắn, một mái tóc thẳng dài và đen mượt với đôi mắt to tròn trong sáng như hai giọt nước. “Mình tên là Ngọc, rất vui được làm quen với các bạn và trở thành một thành viên của lớp”một giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng cất lên. Thì ra đây chính là lớp phó văn nghệ của lớp, đối với Hoàng việc kiếm một cô gái xinh đẹp không phải là việc khó, chỉ có điều không ai trong mắt Hoàng là một người đặc biệt và đủ làm cho Hoàng rung động. Hoàng tự hỏi, cô bé này là ai?...dường như có một sự gắn kết nào đó vô cùng đặc biệt đối với Hoàng kể từ giây phút nhìn thấy cô bé này mà Hoàng cũng không thể giải thích được. Buổi gặp mặt đầu tiên kết thúc, và dường như trong suy nghĩ của Hoàng luôn quanh đi quẩn lại một cẩu hỏi: Ngọc, bạn là ai?!!
Chap 2
Một tuần kể từ ngày họp lớp, Hoàng không đi học vì cảm thấy trong lòng không được vui. Hoàng thở dài, hôm nay là ngày giỗ đầu của Trung, đã một năm trôi qua rồi mà dường như những hình ảnh đó không bao giờ phai đi trong đôi mắt của Hoàng. Hoàng còn nhớ rõ như in buổi sáng hôm đó,một ngày thứ 7 cuối tuần những cơn mưa phùn không ngừng, cái thời tiết lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, cái không khi ẩm ướt khó chịu của Đà Lạt …Tiếng chuông tan học vang lên, mọi lớp bắt đầu ùa ra
- Ẹ Hoàng, tiếng Trung gọi.
- Gì mày?
- Tí nữa ra cổng trường nhảy múa một tí, hôm qua thấy mấy thằng lưu manh ở khu mỏ đá trấn lột hoc sinh trường mình, tao đã chay ra cản tụi nó, căng lắm mày à xém nữa tao đánh tụi nó một trận ra trò.Hề hề thề nào hôm nay tụi nó cũng kéo đến tẩm quất cho tao một trận.
- Cái thằng, chỉ được cái miệng… ừ tí nữa đằng nào tụi mình cũng về chung mà, Hoàng nói.
- Lâu rồi tao không được vận động tay chân, khà khà. Tiếng cười của Long vang lên cả dãy hành lang, mọi đôi mắt như đổ dồn vào nhóm của Hoàng như những sinh vật trên sao hỏa mới đáp xuống trái đất.
Cổng trường hôm nay đông hơn mọi khi, Hoàng cảm nhận được có nhiều gương mặt lạ trong ngày hôm nay đặc biệt là sự có mặt của Bé lớn - một tay anh chị mới vừa nổi lên ở cái khu ngã tư này, dường như có một linh cảm không tốt tận sâu trong thâm tâm Hoàng. “ ê Hoàng, tao nhận ra mặt hai thằng hôm qua đang đứng ở bên đó” Cả nhóm vừa đi bộ được khoảng 200m thi nhóm của Bé lận chạy tới và chận lại
- Sao mấy thằng nhóc, hôm qua nghe nói tụi mày đòi chơi mấy thằng em của tao phải không?
- Hôm qua mấy thằng em anh nó trấn lột tiền mấy đứa học sinh, anh là anh mà không biết dạy dỗ tụi nó sao, mấy đồng tiền dơ bẩn đó mà cũng lên mặt tự hào là đàn anh đàn chị hả? Nếu anh thích thì mình chơi, riêng tui ở khu ngã tư này, không ngán thằng nào, ừ tui là dân xóm chùa đó.!..
Bốp !!!!!!! Một thằng từ sau lưng Hoàng lao vào đánh Hoàng một cách bất ngờ, không kịp phản ứng, Hoàng lãnh trọn cú đấm như trời giáng. Long và Trung liền lao vào. Với bản lĩnh của một thủ lĩnh, Hoàng sớm lấy lại được thế thượng phong. Nhưng bên Bé lớn áp đảo quân số hoàn toàn, vì quá bất ngờ không kịp kêu gọi bạn bè nên chỉ có ba thằng sát cánh bên nhau. Một chọi ba, dường như có lẽ quá khả năng của Trung và Long, còn đối với Hoàng điều đó không quá khó ( bản thân Hoàng là dân karatedo), thấy Trung sắp không chịu nỗi, Hoàng chạy qua giúp Trung. Xoảng, Hoàng cảm thấy đầu mình choáng váng, dường như có muôn ngàn cây kim chích từ đằng sau vậy..chân Hoàng dường như không còn sức, não Hoàng không thể điều khiển đôi chân của mình được nữa. Bỗng nhiên Trung chạy nhào tới Hoàng nhảy qua người Hoàng.Aaaaaaaaaaa tiếng những nữ sinh bên kia đường la lên thất thanh, Hoàng chưa kịp định thần hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trung đã ngã quỵ lên người Hoàng, Hoàng có thể cảm nhận được cái ướt át trên tay mình khi Trung nằm đè lên. “Máu, sao máu trên ngực Trung nhiều vậy” Hoàng dường như chết lặng, máu bắt đầu chảy xuống mắt Hoàng, có lẽ vết thương trên đầu khá sâu, Hoàng thấy sao mắt mình cay quá, đôi mắt như nặng trĩu lại. Trung nhìn Hoàng, Hoàng có thể cảm nhận được nỗi đau từ trong đôi mắt của Trung, mắt Trung đỏ rực nhìn Hoàng, đôi mắt ấy như khắc sâu vào tâm trí Hoàng khoảnh khắc đó dường như là một điều gì quá sâu sắc quá mãnh liệt và đầy đau đớn... Ngày đó nếu không vì Hoàng, không vì tính khí hiên ngang và không sợ ai của Hoàng có lẽ Trung đã không lãnh trọn nhát dao…nhát dao cướp đi sinh mạng của người anh em còn hơn cả ruột thịt của Hoàng, của một con người mới bước vào tuổi 18, cái tuổi mà dường như những thứ tốt đẹp nhất mới bắt đầu đến… Hoàng tiếp tục rảo bước đến nơi Trung đang yên nghỉ, thở dài và mồi điếu thuốc trong cái lạnh buốt tay chân của thời tiết…
Chap 3
Ngọc là một cô gái sinh ra từ vùng đất nổi tiếng với nhà thơ Hàn Mặc Tử,là học sinh chuyên văn có lẽ vì vậy mà trong suy nghĩ của Ngọc luôn có một cái gì đó đa cảm, năm đầu tiên thi rớt đại học vì một số lý do không mong muốn, sau đó vào Đà Lạt và ở nhà một người họ hàng để ôn thi. Trong cảm nhận của Hoàng dường như luôn có chút gì man mác buồn trong đôi mắt trong sáng và đen láy của Ngọc. Về phía Ngọc, kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, đối với Hoàng, Ngọc chỉ có ác cảm, một thằng con trai nhìn kiêu ngạo, không coi ai ra gì kể cả cô giáo, cái thái độ bất cần, đôi mắt lạnh lùng và luôn lầm lì ít nói. Ngọc nghĩ rằng, đây có lẽ là một trong những thành phần xấu của lớp, sẽ ảnh hưởng nhiều đến thi đua của lớp trong trường, cần phải tránh xa và ít tiếp xúc với con người này.
Ngày hôm đó thời tiết vẫn lạnh buổi học đầu tiên của Hoàng kết thúc với một vài thằng bạn mới quen, đặc biệt là Nhân, dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt đen sạm, khá cởi mở và thân thiện... mà sau này sẽ trở thành một trong những người anh em thân thiết nhất của Hoàng. Suốt buổi học hôm đó, cái lạnh cắt da cắt thịt dường như không ảnh hưởng đến Hoàng, từ đầu đến cuối đối với Hoàng buổi học dường như chỉ có Hoàng và Ngọc, ánh mắt của Hoàng chỉ nhìn về một hướng... Hoàng cảm thấy vô cùng khó chịu, cái cảm giác đó, cái cảm giác thân quen.. dường như Hoàng đã gặp Ngọc ở đâu rồi, cố suy nghĩ nhưng Hoàng không thể nhớ nổi.. Ngọc vẫn tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với bạn bên cạnh rồi bất chợt cười, cái nụ nười khiến Hoàng chết lặng... cái cảm giác ấm áp và yên bình.. một nụ cười mà chưa bao giờ Hoàng thấy trước đây...
Tối hôm đó về nhà mà hình ảnh của Ngọc cứ hiện ra trong suy nghĩ của Hoàng, cầm cái điện thoại trên tay, Hoàng tự hiểu rằng muốn biết cô bé này là ai, mình phải tự tìm hiểu thôi, nhắn tin cho lớp trưởng, nói chuyện trăng sao trên trời dưới đất rồi Hoàng đánh bạo hỏi số điện thoại của Ngọc, viện lý do là có việc cần hỏi Ngọc vì muốn tham gia vào đội văn nghệ của lớp. Cầm số điện thoại của Ngọc trên tay, Hoàng không biết phải nói gì.. Cả cuộc đời Hoàng, chỉ có nhận thư tình và tin nhắn làm quen của con gái chứ chưa bao giờ phải chủ động nhắn tin cho ai và làm quen với ai. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, Hoàng quyết định nhắn tin " Có phải đây số điện thoại của Ngọc, học lớp 31 không? ". 11 phút trôi qua, rồi một tiếng 11 phút. Hoàng thiếp đi lúc nào không biết...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong lòng Hoàng hơi buồn vì Ngọc không trả lời, kèm theo đó là cảm giác tò mò về Ngọc. Nhưng dường như tất cả đều do ông trời sắp đặt, tối hôm đó lớp tổ chức gặp mặt và làm quen các thành viên trong lớp ở công viên Y, Hoàng đã từ chối vì không thích đi tới những chỗ đó, ngồi chơi và ca hát như những đứa có bệnh, thằng lớp trưởng nói nếu không đi sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm, ôi thôi đối với Hoàng, thích thì học không thích thì thôi, với trí thông minh của mình muốn kiếm một nơi khác để học không phải là chuyện khó, Hoàng vẫn cảm thấy khó chịu và hụt hầng vì Ngọc không trả lời tin nhắn đêm qua...
- Mày thiệt không đi hả, có cả lớp phó văn nghệ nữa. Thằng lớp trưởng nhắn tin
- Ừ thôi tao lên liền, tao cũng muốn làm quen với các thành viên khác.
- Nhưng không đủ xe, mày phải lên khu sinh viên chở mấy đứa lớp mình qua nữa
- Thôi được rồi, tao lên bây giờ...
Phóng như điên dại như chỉ muốn gặp Ngọc ngay lặp tức, lên tới nơi thì Ngọc đang đứng với Linh, một cô bạn học cùng lớp. Ngọc mặc một cái áo len màu vàng nhạt, cái quần jean màu xanh và đôi giày búp bê màu đen rất đáng yêu. Hoàng có thể nghe được tiếng tim mình mỗi lúc đập nhanh hơn, nhanh hơn...Sau một lúc suy nghĩ thì Hoàng chủ động đến và hỏi Ngọc
- Có ai chở Ngọc không? Không có Hoàng chở bạn qua cũng được
Ngọc đang lưỡng lự thì tiếng Linh chen vào
- Không được, muốn chở Ngọc thì phải chở ba, chở cả Linh nữa.
Có lẽ trong mắt mọt người Hoàng là một thằng xấu xa, và chẳng bao giờ đáng tin, chính vì thế mà Linh không muốn Ngọc đi với Hoàng một mình.
- Ừ, sao cũng được hết Linh. Hoàng nói. Ngọc vẫn im lặng không nói gì
- Nhưng mà chở ba công an sẽ phạt. Đúng lúc đang kẹt thì có thằng lớp trưởng cứu. " Cái thằng này, nói đúng lúc lắm, ơn này sau này tao đền đáp " Hoàng cười thầm trong bụng...
Vậy là Hoàng được chở Ngọc qua công viên, suốt quãng đường cả hai chỉ im lặng, chịu hết nổi cái không gian ngột ngạt và yên tĩnh đáng sợ đó, Hoàng lên tiếng trước
- Ủa sao hôm qua nhắn tin cho Ngọc, Ngọc không trả lời?
- Hôm qua Hoàng nhắn tin cho Ngọc hả, xin lỗi nhe tại số lạ Ngọc không biết nên không nhắn tin lại!
Ôi lạy các vị phật tổ, Hoàng thề với đời là tại sao trên đời này lại có một người sở hữu giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa ngọt ngào lại còn đáng yêu như thế.. Quãng đường còn lại, Hoàng chỉ hỏi về Ngọc, dường như đó là người đầu tiên mà Hoàng nói nhiều như thế trong lần đầu gặp mặt. Đối với Hoàng,Hoàng chẳng bao giờ mở miệng nói chuyện với con gái, trước mặt họ, Hoàng chỉ im lặng và chẳng bao giờ có cảm xúc gì... Ra tới nơi, lớp ngồi sinh hoạt với nhau một lúc thì Ngọc bỏ về trước cùng Linh...Hoàng nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối và man mác chút buồn, cảm giác giống như phải xa cách một người thân vậy.. cho dù đối với Hoàng, Ngọc chỉ là một người xa lạ..
Về tới nhà, Hoàng liền cầm điện thoại và nhắn tin cho Ngọc ngay, lời nhận xét của Ngọc là Hoàng không đến nỗi đáng ghét như vẻ bề ngoài..Hoàng cảm thấy trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, chỉ biết là vui lắm, giống như một đứa con nít được cho kẹo vậy... cả hai nhắn tin đến khuya rồi Hoàng ngủ lúc nào cũng không hay, chỉ biết đến sáng tỉnh dậy, Hoàng vẫn còn cầm điện thoại trên tay...
Chap 4
Sau buổi tối hôm đó, Ngọc cảm nhận được rằng Hoàng không đáng ghét như vẻ bề ngoài nhưng không thể biết được con người thật của người này, chưa chắc đã là một người tốt... Cứ như thế ba ngày trôi qua, sau những buổi nói chuyện qua tin nhắn, rồi Ngọc cũng đồng ý đi chơi với Hoàng, đó là một buổi tối ngày thứ 7...
Hoàng cảm thấy trong lòng rất vui vì được đi chơi với Ngọc, đối với Hoàng, đó là cảm giác đầu đời, lần đâu tiên đi chơi riêng với một người con gái, cái cảm giác lâng lâng, rạo rực đó... Hoàng chỉ mong sao tối thật nhanh để có thể đến đón Ngọc... Ding dong! Đồng hồ điểm 7h, Hoàng phóng như bay trên chiếc xe máy của mình, vù ....vù ....ù...dường như chỉ có tiếng gió rít bên tai Hoàng, chẳng mấy chốc mà Hoàng đến nơi, Hoàng choáng ngợp trước vẻ đẹp ngôi nhà mà Ngọc đang ở, ngôi nhà được xây theo kiểu Pháp những năm 80 pha chút kiến trúc hiện đại. 15 phút trôi qua, Ngọc bước ra với một chiếc áo khoác len màu hồng cổ lông, đôi giày búp bê màu nâu, thêm một chút son nước trên đôi môi mỏng và hồng tươi của Ngọc... Khỏi phải nói cái khoảnh khắc đó đối với Hoàng, dường như có một thiên thần mới rơi xuống từ trên trời vậy, Hoàng có thể cảm nhận tim mình đang đập nhanh dần từng giây từng phút...
Tối hôm đó là thứ bảy, cả hai quyết định đi dạo trong khu phố đi bộ vì đó là ngày cuối tuần... Hoàng cảm thấy khó chịu mỗi lần đi trong khu phố này, vì luôn có những cặp mặt dõi theo Hoàng, có thể mọi người ai cũng thích được người khác chú ý và mến mộ nhưng riêng với Hoàng, những cái nhìn đó chỉ đem lại cảm giác lạc lõng, không an toàn trong cái không gian rộng lớn nhưng ngột ngạt đó, Hoàng sợ cái cảm giác tồn tại một mình trong thế giới, thế giới chỉ có riêng Hoàng...
Rồi bất chợt Ngọc khoác tay Hoàng, tim Hoàng mổi lúc đập nhanh hơn, nhưng rồi cũng nhẹ nhõm, ở bên cạnh Ngọc, Hoàng cảm thấy an toàn và không còn lạc lõng trong cái thế giới này nữa... cứ thế, Ngọc khoác tay Hoàng... cả hai cùng dạo bước trong khu phố, những ánh đèn láp lánh, cái mờ mờ ảo ảo của sương mù, thêm một chút rùng mình với cái lạnh 15 độ..nhưng trong lòng Hoàng thật ấm áp và bình yên...
Sau cái hẹn đầu tiên, Hoàng và Ngọc trở nên thân thiết hơn.. Đối với riêng Hoàng, dường như trong cuộc sống hiện tại chỉ có hình ảnh của Ngọc, Hoàng có thể cảm nhận được Ngọc trong từng hơi thở của mình, cảm giác luôn nghĩ về một ai đó, cái cảm giác khó chịu như bào dần bào mòn trái tim, cái cảm giác như có cả ngàn đội quân kiến vàng bò trong bụng và cái cảm giác luôn nhớ về một người mà không biết người đó có nhớ tới mình không, chỉ biết mỗi khi có tin nhắn và điện thoại là Hoàng chộp lấy ngay, hồi hộp và hy vọng đó là của Ngọc...và sẽ thất vọng nhiều lắm nếu đó không phải là Ngọc...
Chap 5 : Những cảm xúc mới… những thay đổi mới…
Trong suy nghĩ của Ngọc, cái khoác tay đó dường như chỉ để thử con người của Hoàng, khi khoác tay Hoàng, Ngọc cảm nhận được cái run từ cách tay của Hoàng, chỉ là Ngọc không hiểu tại sao lại như thế... Dường như đằng sau con người kì lạ đó, là một cảm xúc mãnh liệt, một cảm xúc đã bị kìm nén từ lâu lắm rồi và có lẽ một ngày nào đó nó sẽ bộc lộ ra ngoài…
Về phần của Hoàng, dường như cái tối hôm đó là buổi tối với những cảm xúc kì lạ nhất từ trước đến giờ… Có những lúc trái tim Hoàng đập nhanh đến không thở được, cái cảm giác hồi hộp chạy khắp cơ thể của Hoàng, tay Hoàng run bần bật vì cái khoác tay đó, có lẽ đó là những cảm giác đầu đời trước một người mình cảm thấy rung động… Ngọc không phải là người đầu tiên khoác tay Hoàng, Hoàng không thể nhớ hết có bao nhiêu cô gái đã từng chủ động khoác tay mình, nhưng dường như những người con gái đó không mang đến cho Hoàng cảm giác đặc biệt như Ngọc… Cái khoảnh khắc Ngọc khoác tay Hoàng, trời Đà Lạt mưa phùn nhẹ, những giọt mưa bay bay một cách nhẹ nhàng dưới cái ánh sáng xanh vàng tím hồng của không gian lãng mạn, lung linh và đẹp tuyệt vời chỉ riêng đêm Đà Lạt mới có, cái khoác tay đó như đập tan đi cái tảng băng to lớn trong trái tim của Hoàng, mà dường như Hoàng đã phải chờ đợi quá lâu để phá tan nó…
Kể từ sau khi Trung mất, Hoàng dường như sống khép kín và lầm lì ít nói, điều đó khiến nhiều người cảm thấy sợ trước cái ánh mắt của Hoàng, cái ánh mắt lạnh lùng và không có một chút cảm xúc, cái ánh mắt dường như bất cần đối với cuộc sống. Đến một lúc nào đó khi giới hạn của con người bị phá vỡ, Hoàng cảm thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn thật nhiều, cái nhìn đối với Hoàng bây giờ không còn hận thù, không còn vô nghĩa và bất cần, dường như Hoàng đã tự tha thứ cho chính mình, tha thứ cho cái lỗi lầm trong quá khứ mà chính Hoàng gây ta, trong suy nghĩ của Hoàng bây giờ là phải tiếp tục sống thật tốt, sống để không phải hối tiếc, và quan trọng là sống cho phần của Trung nữa… Ngọc chính là người đã xóa đi cái giới hạn đó, đã mở cái khúc mắc trong trái tim của Hoàng bao lâu nay…
Kể từ ngày đi chơi với Ngọc, những ngày sau đó Hoàng đi học thường xuyên và dường như không vắng mặt một buổi nào, Hoàng cũng đã cởi mở hơn quen được nhiều bạn bè trong lớp, Nhân ngày càng trở nên thân thiết hơn với Hoàng, lúc nào hai đứa cũng ngồi học chung với nhau… Nói một chút về Nhân, sinh ra trong một gia đình nhà nông, Nhân có nước da hơi ngăm đen, dáng người nhỏ nhắn với vẻ bên ngoài hiền lành và cởi mở..ngay từ lần đầu gặp Nhân, Hoàng đã biết con người này là một người tốt bụng… những ngày tiếp xúc sau đó, Hoàng cảm nhận được cái khí chất của một người bạn, một người anh em tốt trong Nhân, hai từ anh em trong Nhân dường như là một điều gì đó lớn và cao cả lắm, giống như Hoàng, Long, Trung và những người bạn khác của Hoàng vậy.. đối với họ, hai từ anh em dường như lớn lắm, đôi khi có một chút bất đồng, tính cách có một chút không giống nhau nhưng trong hai chữ anh em đó, không bao giờ có chỗ cho sự ích kỉ, tính toán và mưu lợi cho bản thân mà đôi lúc sẵn sàng hy sinh vì nhau…anh em là cùng nhau đi chơi, hưởng cùng nhau những niềm vui và sẵn sàng chia sẽ những nỗi buồn, những điều khó khăn với nhau …
Còn riêng Ngọc, dường như Ngọc đã trở thành một thứ gì đó thân thuộc với Hoàng, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, nụ cười đó, nghe thấy giọng nói đó là Hoàng cảm thấy trong lòng ấm áp và tràn đầy hy vọng khi một ngày mới bắt đầu… Thời gian bên Ngọc, Hoàng luôn cảm thấy trôi qua quá nhanh, khi không ở bên Ngọc mọi thứ trở nên quá ngột ngạt và nhạt nhẽo đối với Hoàng, khi thức dậy mỗi sớm, việc đầu tiên Hoàng luôn làm là nghĩ về Ngọc, Hoàng cười…cười vì cuộc sống này đầy ý nghĩa, cười vì cảm ơn thượng đế đã cho Hoàng thêm một ngày để nhớ tới Ngọc..
Chap 6 : Những cái đầu tiên… và nụ hôn ngốc nghếch
Mưa đã vào mùa, những cơn mưa rả rích và xối xả… Cái không khí ẩm ướt, lạnh lẽo khó chịu bao trùm Đà lạt… những buổi học sau đó mỗi ngày đi học với Hoàng là một ngày thú vị… Vẫn cái bàn quen thuộc đó, vẫn Nhân ngồi bên cạnh đó…nhưng bên cạnh Hoàng bây giờ còn có thêm Ngọc nữa, Hoàng không cần phải lén lút nhìn ngắm Ngọc từ đằng sau nữa mà giờ đây, khi quay sang bên cạnh là Hoàng đã nhìn thấy Ngọc rồi, lúc nào cũng vậy, Ngọc luôn dành cho Hoàng một nụ cười tươi nhất… ừ, Ngọc đẹp thật.. mỗi ngày Hoàng chỉ mong được nhìn ngắm ngôi sao mang tên Ngọc, trong lòng Hoàng lúc nào cũng chỉ có một ngôi sao..ngôi sao luôn tỏa sáng trong tim Hoàng, ngôi sao đẹp nhất trong sáng và thuần khiết nhất…
Điện thoại Ngọc rung lên báo tin nhắn…
“New message from Hoàng”
-Mình thích bạn lắm Ngọc à…mỗi ngày thật ý nghĩa khi lại được nhìn thấy và nghe giọng nói của bạn…
Ngọc mỉm cười và cầm điện thoại… Reply message
-Ngọc cũng thích Hoàng…mình ngồi ngay cạnh Hoàng, sao Hoàng không nói trực tiếp mà phải nhắn tin vậy :P
Mọi thứ trở nên thật tươi đẹp, lúc nào cũng là khoảnh khắc hạnh phúc và kì diệu khi có Ngọc bên cạnh…
- Đơn giản là mình thích thế :P Tối này mình lại đi chơi nhé Ngọc?
- Ừ, tối nay 7h đón mình nha Hoàng…
Ding doong…Vù vù ù ù ù Hoàng chỉ nghe thấy tiếng gió ngang tai, chỉ một lúc nữa thôi là lại được gặp Ngọc rồi, trong lòng Hoàng không hiểu sao lại háo hức, rạo rực và vui đến thế…
Vẫn đôi môi hồng nhạt pha chút long lanh của son bóng, vẫn cái áo màu hồng quen thuộc nhưng đối với Hoàng, sao tối nay Ngọc lại dễ thương đến thế…
- Mình đi đâu đây Hoàng ?
- Đi uống café nhe Ngọc
- Ok mình đi thôi… Ngọc mỉm cười, đôi mắt to tròn và đen láy nhìn Hoàng…
Mưa đã tạnh từ chiều, nhưng buổi tối thì thật là lạnh, chạy xe trên đường mà Hoàng cảm thấy tay mình lạnh buốt, không còn một chút cảm giác…
- Trời lạnh nhỉ Hoàng? Ngọc hỏi
- Ừ lạnh quá Ngọc, tay Hoàng mất hết cảm giác luôn rồi nè, Ngọc mặc ấm chưa, có lạnh lắm không?
- Ừ, lạnh quá… không biết… là … là… Ngọc ôm Hoàng được không…
Rồi đôi bàn tay nhỏ nhắn đó nhẹ nhàng luồn qua người Hoàng, và ôm lấy Hoàng…
- Ngọc là người đầu tiên ôm Hoàng đó, Hoàng vui lắm…
Cái không gian đó thật rộng lớn, thật lạnh lẽo nhưng dường như chỉ có hai người mà thôi… Rồi bất chợt Hoàng mở khóa cái túi áo khoác, nhẹ nhàng cầm tay của Ngọc, cho vào trong túi và nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn đó… hai đôi tay lạnh lẽo, mất hết cảm giác vì cái lạnh khắc nghiệt đó, nhưng khi tìm đến nhau.. dường như có một cảm giác ấp áp lắm, hạnh phúc lắm… Cái ấm áp có thể phá tan cái không gian rộng lớn và vô cùng lạnh lẽo này… Xe vẫn từ từ lăn bánh trên đường, ước gì mình cứ chạy mãi như thế này, và đừng bao giờ dừng lại… Ngọc sẽ mãi bên cạnh mình, ôm mình và được mình nắm tay như thế này…
- Hoàng ơi, quay sang đây mình hỏi cái này nè… Ngọc nói với Hoàng, Hoàng liền quay lại, mở miệng hỏi
- Có chuyện…..
“ Chụt ” Hoàng chưa kịp hỏi hết câu thì Ngọc đã chồm tới và hôn lên má của Hoàng, có lẽ Ngọc cũng cảm thấy hạnh phúc lắm…
Hoàng im lặng không nói gì, chỉ biết là Hoàng và Ngọc không muốn nói gì với nhau, đơn giản là họ đang tận hưởng cái khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc hạnh phúc và ấm áp… Họ tự hiểu là cả hai đều đang rất vui và hạnh phúc…
Hoàng dừng xe tại café Đà Lạt night ( theo mình có lẽ đây là quán café đẹp nhất Đà Lạt, nếu có dịp lên ĐL chơi, các bạn nên vào một lần cho biết, nhưng nhớ đi ban đêm nhé )
Café ĐL night nằm ở đầu đèo prenn, khi ngồi vào trong… một khung cảnh đẹp tuyệt vời sẽ hiện ra trước mắt bạn, nhìn xuống dưới là hầu như tất cả trung tâm thành phố Đà Lạt, hàng ngàn, hàng trăm ngàn ánh đèn hiện ra trước mắt đủ các sắc màu như là một bản sao thu nhỏ của bầu trời với hàng triệu ngôi sao, nhưng có lẽ nó còn đẹp hơn thế…
Vẫn một ly trà đào nóng và thơm phức, thêm một viên xí muội cho cái hương vi mặn mà và ấm áp đó, đồ uống ưa thích của Hoàng… bây giờ Hoàng có thẻ chia sẻ nó với cả Ngọc nữa…
- Đẹp quá Hoàng ơi… Ngọc thích chỗ này lắm..
- ừ đẹp thật Ngọc nhỉ. Hoàng trả lời, nhưng tận sau trong lòng Hoàng, Hoàng thầm nghĩ… “ừ, nó đẹp thật đấy Ngọc àh, nhưng em có biết là… làm sao vẻ đẹp của nó có thể so sánh được với vẻ đẹp đang ngồi trước mặt anh…”
Tim Hoàng đập mỗi lúc nhanh hơn…Bất chợt Hoàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé và ấm áp của Ngọc
- Hôm nay thật ý nghĩa với Hoàng Ngọc à, mỗi ngày bên cạnh Ngọc đều là một ngày ý nghĩa với Hoàng…
Ngọc mỉm cười và nhẹ nhàng dựa lên đôi vai của Hoàng, trong khoảnh khắc này Hoàng muốn hôn Ngọc lắm, nhưng thật sự những cái đầu tiên luôn khó khắn nhất, Hoàng không đủ can đảm để làm điều đó…nhưng không quan trọng, đối với Hoàng, tất cả đã quá hoàn hảo, quá hạnh phúc và quá ngọt ngào rồi…
Chở Ngọc về nhà, Hoàng cảm thấy hơi buồn vì sắp phải xa Ngọc rồi…
- Ngọc về nha, Hoàng đi xe cẩn thận nè, về nhà thì nhắn tin Ngọc…
- Ừ, Ngọc vào nhà đi không lạnh. Hoàng về nhe
Ngọc chuẩn bị quay lại và vô nhà thì bất thình lình Hoàng nắm lấy tay Ngọc, và hôn Ngọc.. một nụ hôn nhanh chóng có lẽ chỉ diễn ra trong 1 giây ngắn ngủi..một cái hôn chỉ đủ lướt nhẹ qua đôi môi của Ngọc… một cái nụ hôn ngốc nghếch và kèm chút đáng yêu… đến nổi Ngọc mỉm cười và nói “ Hoàng đáng yêu quá à” Ngọc biết đó là nụ hôn đầu tiên của Hoàng…
Về nhà Hoàng thấy vui trong lòng lắm, và tự trách mình sao ngốc quá, coi trên tivi nhiều rồi mà cũng không biết hôn… Hoàng nhớ ánh mắt đó, giọng nói đó và cả đôi môi hồng nhỏ bé nữa… Cả đêm dường như không ngủ được, vì nụ hôn đó… vì nụ hôn đầu đời…
Chap 7 : Giải bóng rổ các CLB của tỉnh.
“Cuộc sống đối với con người dường như quá khắc nghiệt, đến một lúc nào đó khi quay đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy cuộc đời con người quá ngắn ngủi và đầy nuối tiếc… Cái cảm giác hối hận và cắn rứt vì đã bỏ lỡ nhiều điều trong cuộc sống, những điều mà bạn chưa thể hoàn thành và có lẽ cũng không bao giờ hoàn thành được…chỉ đơn giản là vì thời gian không bao giờ quay trở lại…”
Kể từ sau đêm đi chơi đó Ngọc chính thức trở thành bạn gái của Hoàng, đối với Hoàng đó chính là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho Hoàng, từng hơi thở, từng nhịp đập của con tim Hoàng bây giờ luôn gắn liền với Ngọc. Hoàng đã trở thành một con người khác, sống cởi mở luôn vui vẻ và thể hiện sự quan tâm mọi người xung quanh bằng hành động ( trước đây Hoàng không bao giờ muốn mọi người xung quanh biết mình quan tâm đến họ, đôi lúc Hoàng chỉ âm thầm lặng lẽ và làm thôi, có lẽ vì Hoàng không muốn ai phá vỡ cái thế giới của riêng Hoàng không muốn ai quan tâm đến Hoàng, chỉ là muốn cho đi và không muốn nhận lại…)
Những tiết học trên trường chỉ tràn ngập tiếng cười và sự háo hức, mối sáng thay vì ngủ nướng một hai tiết, Hoàng luôn dậy thật sớm cái cảm giác háo hức và chờ đợi để gặp một người.. vì mỗi sáng Ngọc đi bộ chung với bạn đi học nên Hoàng không chở đi học mỗi sáng…
Khi đến trường Hoàng luôn đợi Nhân ở ngoài bãi gởi xe và cùng đi bộ vào giảng đường. Nói một chút về ngôi trường nơi Hoàng học, khuôn viên trường rất lớn, hầu hết tất cả mọi người đều phải đi bộ trong đó, các con đường đều được tráng nhựa đường, khoảng cách giữa các khoa khá lớn, đôi khi gần 1 km, hai bên đường lúc nào đầy các rừng thông sát nhau, xanh rì và cao vun vút, thỉnh thoảng mỗi sáng sớm còn có sương mù mờ mờ ảo ảo,thêm một chút cái lạnh của Đà Lạt tạo nên một cái không gian rất đặc biệt và một chút cảm giác bí ẩn, nhiều người nói đi bộ trong khuôn viên trường cùng với người mình yêu thật sự rất lãng mạn.
Hôm nay vẫn cái môn triết học vớ vẩn, một thứ thuốc buồn ngủ mà chỉ có thánh mới đỡ nổi. Hoàng đang đánh cờ carô cùng Ngọc, với trí thông minh của Hoàng thì thắng không phải là chuyện khó nhưng chưa có ván nào Hoàng thắng cả, chì vì Hoàng muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ khi thắng của Ngọc. Cả hai đang mê mẩn trong “tình yêu” thì điện thoại Hoàng rung lên…
- Hai tuần sau giải bóng rổ các CLB Tỉnh tổ chức, Hoàng rảnh không, em đánh cho đội của anh nha? Anh kiếm số điện thoại của em lâu rồi mà giờ mới tìm được,tin nhắn từ anh P, đội trường đội bóng rổ của tỉnh.
Trước đây Hoàng cũng là thành viên của đội kể từ sau khi Trung mất thì Hoàng không còn chơi nữa, tuy là thành viên nhỏ tuổi nhất nhưng khả năng chơi bóng của Hoàng điêu luyện và đầy chất kỹ thuật, đặc biệt là một trong số ít ỏi, nếu không phải nói là cực kì hiếm hỏi những người có khả năng Dunk trong giới bóng rổ của tỉnh lúc bấy giờ. Hoàng thoáng chần chừ, và nhớ về Trung, lần cuối cùng Hoàng chơi bóng rổ lúc đó có cả Trung nữa, ừ.. cũng đã một năm rồi.. một năm rồi Hoàng không còn đụng đến trái bóng, không còn theo đuổi niềm đam mê của mình nữa.. Niềm đam mê mà Hoàng đã theo đuổi 3 năm với ước mơ được chơi cho tuyển quốc gia.
Thấy Hoàng bỗng nhiên lặng đi, Ngọc liền hỏi
- Sao vậy Hoàng, có chuyện gì à?
- ừ cũng không có chuyện gì lớn hết Ngọc, trước đây Hoàng có chơi bóng rổ, sắp đến giải thi đấu các CLB, mấy anh trong đội nhắn tin kêu Hoàng tham gia!
- Woaaa, Hoàng biết chơi bóng rổ sao, Ngọc thích con trai chơi bóng rổ lắm, nhìn mạnh mẽ và manly lắm, Hoàng tham gia đi. Tham gia đi nhe, năn nỉ Hoàng đó….
Trước mặt người mình thương, trước đôi mắt long lanh như hai ngôi sao đó, làm sao Hoàng có thể từ chối được, chỉ cần Ngọc được vui dù chuyện khó khăn nhất Hoàng cũng sẵn sàng cố gắng làm cho bằng được.
- Okay, chỉ cần Ngọc vui là được, Hoàng sẽ tham gia giải lần này. Ngọc nhớ phải đến cổ vũ cho Hoàng nhe. Nhưng mà nói trước là Hoàng chơi dở lắm nhé, đừng cười Hoàng. Hì hì
- Hì, Hoàng có không đồng ý thì Ngọc vẫn tới xem Hoàng chơi bóng.
Ôi cái nụ cười đó, đôi mắt sáng lung linh đó sao làm cho trái tim Hoàng xao xuyến quá chừng, Hoàng thấy lòng mình thật ấm áp… “ Thật hạnh phúc khi có ai đó luôn bên cạnh mình, cùng chia sẻ những niềm vui, cùng san lấp những nỗi buồn và khiến mình cảm thấy không đơn độc trong thế giới này…”
Gần hai tuần trôi qua, mỗi sáng Hoàng đều dậy từ rất sớm chạy bộ để lấy lại thể lực đã mất đi do khoảng thời gian nghỉ chơi quá lâu, cùng với mổi buổi chiều tập luyện riêng với trái bóng phần nào Hoàng đã lấy lại được cảm giác bóng, tuy nhiên Hoàng biết được một điều rằng sức bật của chân mình không còn được như xưa nữa, có lẽ không Dunk được nữa rồi, những cú dunk luôn làm cả khán đài phải rộn ràng và ồ lên, Hoàng cảm thấy nhớ cảm giác đó, cái cảm giác làm khuấy động cả một không gian rộng lớn…
Rồi cái ngày đó cũng đến, một buổi sáng ngày chủ nhật,ngày khai mạc giải đấu… Hoàng dậy thật sớm, nhớ tới Ngọc như là một nguồn sinh lực vô tận đem đến cho Hoàng mỗi ngày mới… Trường của Hoàng là nơi tổ chức giải thi đấu vì có nhà thi đấu đạt tiêu chuẩn quốc tế, Hoàng mặc áo khoác màu trắng, chân mang đôi Jordan Air màu đen ưa thích, bận bộ đồ bóng rổ màu xanh da trời là đồng phục của đội và cũng là màu ưa thích của Ngọc… bước vào nhà thi đấu, Hoàng khẽ rùng mình khi bước vào nhà thi đấu … không phải vì cái lạnh của thời tiết, mà vì cái cảm giác háo hức, cái cảm giác hứng khởi trước gần 2000 người trong nhà thi đấu nhưng đặc biệt nhất là có sự hiện diện của ai đó, nguồn động lực khiến Hoàng thi đấu… Hôm nay đội Hoàng sẽ đánh trận khai mạc vì là đội được xếp hạt giống của giải.. Đang đứng nói chuyện với các anh trong đội thì Hoàng thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc đó, dáng người nhỏ bé với mái tóc dài bóng và đen óng…
Ngay giây phút đó, khi Ngọc xuất hiện, Hoàng cảm thấy cơ thể mình như tràn trề sinh lực, dường như mang đến cho Hoàng một niềm tin rất lớn, niềm tin vào những điều khó khăn nhất mà Hoàng sẵn sàng đương đầu và vượt qua... Ngọc không ngồi dưới khu vực dành cho cầu thủ và người nhà, mà chỉ chọn một chỗ ngồi ngay trên khán đài, Hoàng không nói chuyện được với Ngọc khi Ngọc đến mà chỉ nhận được một ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp của Ngọc, đối với Hoàng có lẽ như vậy là đủ rồi...
Hoétttttt, tiếng còi khai cuộc trận khai mạc, Hoàng nằm trong đội hình xuất phát chính của đội, ngay phút đầu tiên, bằng lợi thế chiều cao và sức bật của mình, Hoàng đã sớm dành được bóng... Trong suy nghĩ của Hoàng, phải đánh phủ đầu ngay từ đường bóng đầu tiên, phải áp đảo tinh thần của đối phương bằng một đường tấn công thật đẹp và đầy uy lực.. Và rồi Hoàng bức phá tốc độ, một mình dẫn bóng và vượt qua hai đối thủ.. Một người có chuyên môn cao khi đứng xem bên ngoài sẽ nhận xét rằng: Hoàng chơi quá cá nhân. Nhưng đó mới là Hoàng, Hoàng tự tin với khả năng và kĩ thuật của mình, đôi lúc thắng thua của một trận đấu sẽ thay đổi chỉ vì một điểm nhấn, chỉ vì một khoảnh khắc, và điểm nhấn đó, ngay tại trận đấu này ngay tại khoảnh khắc này chính là Hoàng... Trong vòng 3 điểm bên sân đối phương chỉ còn một hậu vệ và một trung phong, nhưng có lẽ thật khó để có một cú kết thúc hoàn hảo, trong phút chốc hai người đó đã kịp bao vây Hoàng, thật khó để Hoàng có thể thoát ra và chuyền cho đồng đội chứ đừng nói đến chuyện ghi điểm... Thế rồi bằng một động tác giả, hai người đang theo kèm Hoàng liền khép góc phía bên phải, vù ù ù ù.. chỉ kịp nghe một tiếng vù, Hoàng xoay người một cách nhanh chóng, một động tác quá nhanh quá hoàn hảo, khi mọi người còn đang bất ngờ trước kĩ thuật điêu luyện của Hoàng thì... Rầm!!!!!! Một cú úp rổ ( dunk) cực kì mạnh mẽ và đầy uy lực của Hoàng. Cả khán đài dường như im lặng trong một lúc rồi bất chợt ồ lên như muốn vỡ tung
-waooooo..nữa đi nữa đi số 11
-Đẹp wá Hoàng ơi, nữa đi bạn. Tiếng của các đội bóng khác
-Anh đẹp trai chơi hay quá.. tiếng các khán giả nữ ngồi gần đó hét lên
Nếu thật sự là một dân chơi bóng rổ, các bạn sẽ hiểu được cái khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy một cú dunk ngay trước mặt, cái cảm giác đầu tiên sẽ là nổi da gà, cái cảm giác rạo rực trong con người bạn trỗi dậy một cách mãnh liệt.. Tiếng la ó trên khắp khán đài, người thì la hét, người thì vỗ tay còn bên dưới sân đâu, đối phương của Hoàng như chết lặng.. Hoàng nhẹ nhàng bước về sân nhà, tay phải giơ lên trời, đôi mắt lạnh lùng và không biểu lộ một chút cảm xúc.. Rồi sau đó, mắt Hoàng chỉ nhìn về một hướng... Ngọc vẫn ngồi đó mỉm cười thật tươi với Hoàng, có lẽ Ngọc cảm thấy vui và tự hào lắm, Ngọc không ngờ rằng Hoàng lại chơi hay đến thế... Trận đấu đó đương nhiên phần thắng thuộc về đội của Hoàng, những trận sau đội Hoàng vẫn thắng nhưng Ngọc bận và không đến xem Hoàng thi đấu được, chẳng mấy chốc đã đến trận chung kết...chẳng mấy chốc Hoàng đã gần đạt được điều mình muốn, đó là đem đến niềm vui cho Ngọc..
Chap 8 : Trận chung kết và cảm giác bị bỏ rơi…
Sau những trận đấu, dường như trận nào cũng có dấu ấn của Hoàng, chỉ có điều trong lòng Hoàng nặng trịu, vì trong mỗi trận đấu đó lúc nào cũng đông nghẹt sự hiện diện của mọi người nhưng bóng dáng thân quen đó không hiện diện ở nơi này, Hoàng chỉ cần bóng dáng đó mà thôi, Hoàng nhớ nụ cười ấm áp đó mỗi khi mình ghi điểm…
Đà lạt vẫn mưa rả rích, từng cơn mưa xối xả như trút nước, nặng nề và lạnh lẽo như tâm trạng Hoàng bây giờ..
Rồi Hoàng khẽ cầm lấy cái điện thoại và nhắn tin cho Ngọc
-Ngày mai trận chung kết rồi, Ngọc nhớ đến xem Hoàng thi đấu nhé? Được không
-Ok Hoàng, mấy bữa trước mình bận nè, ngày mai mình sẽ đến xem
-Ngọc hứa nhe^^
-Ngọc hứa.
-Hoàng nhớ Ngọc lắm…
-Ngọc cũng nhớ Hoàng, mấy bữa này mình ít gặp nhau, xin lỗi Hoàng nhe, vì mình bận việc nhà quá. Chúc Hoàng ngủ ngon nhé.
- Phù thủy đáng iu ngủ ngon nhe…( đó là cái nick name Hoàng đặt riêng cho Ngọc, vì Ngọc như một phù thủy dễ thương và tốt bụng đã bỏ bùa Hoàng, làm cho Hoàng cứ nhớ và nghĩ về Ngọc cả ngày mỗi khi không ở bên cạnh Ngọc)
Cơn mưa rồi cũng tạnh, buổi sáng thật trong lành và bình yên.. Rồi cái ngày mà Hoàng chờ đợi cũng đến, ngày mà Hoàng sẽ chứng minh chỉ cần Ngọc muốn và cảm thấy vui ve, dù là chuyện gì Hoàng cũng sẽ cố gắng và làm đến cùng…
….
-Hoàng em sao vậy, hôm nay em chơi không tập trung gì cả, cứ như thế này đội mình sẽ thua mất thôi.. em chuyền bóng cũng không chính xác, kĩ thuật như em sao từ hiệp 1 đến giờ mà để đối phương lấy bóng hoài thế?
Tỉnh tảo lại đi em, đừng chơi như người không hồn nữa!!!
- Em xin lỗi anh p, em sẽ cố gắng ạ.
Mắt Hoàng thoáng buồn, đôi mắt lạnh lùng và luôn rực lửa trong mỗi trận đấu dường như không tồn tại trong ngày hôm nay.
Ngọc đã không đến, trong suốt trận đấu mắt Hoàng chỉ đảo quanh các khán đài mong là sẽ gặp được Ngọc…
Nhưng có lẽ là Ngọc sẽ không đến nữa rồi.
“ Đừng lo Hoàng, rồi Ngọc sẽ đến, cô ấy hứa với mình rồi mà” Hoàng tự an ủi với lòng mình
“ Dù thế nào Ngọc cũng không bỏ rơi mình đâu”
“ Nhưng Ngọc cũng chỉ đi học như mình, không đi làm thêm, đây cũng không phải là nhà của Ngọc, Ngọc có thể bận việc gì được chứ?”
“ Hay là Ngọc có chuyện gì rồi, sao mình thấy lo quá”
Cứ như thế, hàng trăm suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu của Hoàng…
-Hoàng ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hoàng nghe thấy có tiếng kêu mình, trong lòng mừng thầm, Ngọc đã đến rồi.. dường như Hoàng như trút được gánh nặng trong lòng, đang đè nặng lên đôi tay và đôi chân của Hoàng.
Hoàng vội quay đầu lại, miệng cười tươi…Nhưng..nhưng đó không phải là Ngọc, mà là Linh bạn thân của Ngọc
- Ngọc bận không đến được Hoàng ơi, nãy giờ L ngồi trên khán đài B, Ngọc mới nhắn tin cho Linh. Hoàng cố lên nhe, trận này phải thắng mới được, phải làm rạng danh lớp mình nhé^^
- Ừ Hoàng biết rồi, cám ơn Linh nhiều nhe.
Nếu như lúc này mọi gánh nặng như được trút hết, thì bây giờ đối với Hoàng, nó còn nặng nề hơn nhiều.. mọi suy nghĩ chỉ xoay quanh một câu hỏi “ Tại sao Ngọc lại không đến ”
Tỉ số hai đội hiện giờ đang hơn nhau hai điểm đội Hoàng bị dẫn trước, và thời gian trận đấu chỉ còn 3 phút, 3 phút là quá nhiều để thực hiện một cuộc lật đổ đối với Hoàng.
Đội của Hoàng đang được quyền phát bóng trong vòng cấm địa của đối phương… Tóc tóc… tóc tóc từng giọt mồ hôi rơi xuống sàn thi đầu,từng giọt mồ hôi chảy dài từ trên trán xuống mắt Hoàng, sao Hoàng thấy cay mắt quá…
Mắt Hoàng nhòa đi, Hoàng cảm thấy không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, thình thịch thình thịch.. từng nhịp đập của Hoàng trở nên nặng nề. Hoàng đã kiệt sức, thể lực của Hoàng đã cạn kiệt, Hoàng thầm trách mình vì quãng thời gian bỏ chơi bóng rổ qua lâu… Hoàng khổng thể tập trung suy nghĩ mọi chuyện nữa, trong Hoàng lúc nãy chỉ có ẩn số mang tên Ngọc, Hoàng chỉ nghĩ về Ngọc…ừ, sao Hoàng thấy nhớ Ngọc quá….
- Hoàng, bóng kìa!!!!!!!!!!!!!!!!! Tiếng anh P vang lên
Hoàng chợt bừng tỉnh, giật mình trở về với hiện tại. Bóng đang lơ lửng ở trên bảng rổ, Hoàng nhảy lên bắt lấy trái bóng… Rầm!!!!!!!!!!
Cả khán đài trở nên im lặng một cách lạ thường, không phải vì những cú dunk, không phải vì những cú lên rổ đẹp mắt cũng không phải là một cú ném 3 điểm.. mà vì hình ảnh số 11 đang nằm trên sàn đấu và đầy đau đớn..
Hoàng cảm thấy chân mình đau quá, cảm giác như ngàn mũi kim châm vào chân mình, Hoàng cảm thấy cái không gian này trở nên ngột ngạt và nặng nề vô cùng… Hoàng đã bị số 9 chơi tiểu xảo, cũng vì sự không tập trung của mình mà bị người ta gài chân và không tiếp đất được ( Giải thích cho các bạn một chút, trong môn bóng rổ, muốn chơi xấu và chơi tiểu xảo với đối phương dễ hơn nhiều so với môn bóng đá, đôi lúc bi gãy chân, gãy sống mũi chỉ vì không cẩn thận và mất tập trung là chuyện bình thường)
Hoàng chợt cười mỉm, nụ cười đó không phải vì vui vẻ, vì hạnh phúc mà có một chút gì đó cay đắng…
Rồi đội của Hoàng thua trận đấu đó, sự thật là ai cũng đổ lỗi cho Hoàng, các anh lớn tuổi không ngừng chửi và la mắng Hoàng. Hoàng không giận, trong suy nghĩ của mình, Hoàng cảm thấy thật sự trận đấu này thua là vì Hoàng.. Nếu là Hoàng trước đây, thì có lẽ Hoàng sẽ không để yên cho thằng số 9 đó, nhưng Hoàng không còn quan tâm đến những chuyện đó nữa… “ Sao Ngọc lại không đến” Suy nghĩ duy nhất trong đầu Hoàng lúc này…
Chân Hoàng bị lật sơ mi nặng, bó bột hai tuần thì sẽ đi lại bình thường được nhưng Hoàng không còn được chơi những môn thể thao nặng nữa, ừ thì sẽ không còn cái mơ ước nào nữa.. Cho đến tận ngày hôm nay, những lúc trời lạnh Hoàng vẫn còn cảm nhận được cái đau trong chân phải của mình, nhưng Hoàng không trách ai cả, mỗi khi cái chân đau tái phát chỉ có một suy nghĩ trong lòng của Hoàng “ Ngày đó, sao Ngọc lại không đến”
Cơn gió thoáng qua, anh vẫn cảm nhận được những mùi hương của em quanh đâu đây, mùi vị của mưa, cái gay gắt của nắng dường như không thể làm anh ướt át hay ấm áp... người anh yêu ơi, em không còn nữa, và anh cũng sẽ không còn nữa.. Mình gặp nhau em nhé, anh đang đứng nơi đây rồi,anh đang đứng trên đồi thông tin, nơi cô bé ngày nào luôn ở bên anh.. Và rồi anh sẽ được gặp em, anh được gặp em như anh sống lại trong từng hơi thở...gió có thể cuốn em đi, cuộc sống có thể đưa em đi mất, nhưng không có gì có thể cướp mất em từ trong trái tim anh... Đến những hơi thở cuối cùng rồi, ai sẽ thay anh nói lời yêu em...Khi anh nhắm mắt, anh sẽ lại được gặp em...
Anh yêu em...
Chap 9 : Nỗi nhớ kéo dài…
Sau trận chung kết, Hoàng về nhà với cái chân bó bột nhưng Hoàng không quan tâm đến điều đó, điều Hoàng quan tâm là “ Tại sao Ngọc lại không đến, có phải có chuyện gì xảy ra với Ngọc không?” Buổi chiều hôm đó, Nhân xuống chơi và thăm cái chân của Hoàng, vừa bước vào phòng thì Hoàng thấy khá lộn xộn, chiếc cúp vô định của những năm trước vỡ tan tành, những chiếc huy chương mỗi chiếc văng lăn lóc một nơi, Hoàng ngồi dưới đất tay cầm điếu thuốc và dựa lưng vào tường. Thấy Nhân, Hoàng mở miệng:
- Mới xuống hả mày, làm điếu thuốc không?
- Sao vậy Hoàng, sao mày đập phá lung tung vậy ?
- à, cũng chẳng có gì, tao chán chơi bóng rổ rồi, không bao giờ tao đụng đến trái banh nữa
-Có chuyện gì vậy, kể tao nghe coi. Nhân hỏi
- Không có gì đâu mày đừng lo, đơn giản là tao chán cái môn bóng rổ thôi
Rồi hai thằng ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, hai tiếng sau thì Nhân về. Lòng Hoàng nặng trĩu, có thể giải đấu không quan trọng, danh hiệu cũng chẳng là gì nhưng Hoàng khó chịu vì không thể dành chức vô địch như là một món quà dành cho Ngọc. Cà ngày không liên lạc được với Ngọc, trong lòng Hoàng cứ như lửa đốt, cái cảm giác khó chịu và bứt rứt vô cùng, cái cảm giác bất lực chỉ biết ngồi yên một chỗ. Phải đến hàng chục cuộc gọi, hàng trăm cái tin nhắn cho Ngọc nhưng đều không có kết quả. Và rồi đến tối, Hoàng nhận được điện thoại của Ngọc
- Ngọc xin lỗi Hoàng, hôm nay Ngọc có việc bận đột xuất không đến xem Hoàng thi đấu được, nghe nói Hoàng bị chấn thương nặng lắm phải không, Hoàng còn đau lắm không?
- Sao cả buổi chiều không liên lạc được với Ngọc, Hoàng lo lắm Ngọc có biết không? Hoàng liền hỏi Ngọc mà không cần phải để ý đến những câu hỏi kia, có lẽ vì qua lo lắng cho Ngọc.
- Điện thoại Ngọc hết pin lúc nào mà không biết, Ngọc không để ý. Hoàng đừng giận Ngọc nha!
- Ừ, tại Hoàng quá lo lắng cho Ngọc thôi, Ngọc có biết không? Dù thế nào Hoàng cũng không bao giờ giận Ngọc đâu. Hoàng không sao,hai tuần nữa sẽ đi học lại thôi, tại Hoàng chơi dở nên bị dính chấn thương thôi. Xin lỗi Ngọc, xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa là sẽ vô địch…
- Hoàng dừng nói vậy mà, Hoàng chơi hay lắm Ngọc rất thích, Hoàng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt để mau lành bệnh nhé, để Ngọc còn gặp Hoàng ở trên lớp nữa chứ!
- Ok Hoàng sẽ cố gắng để sớm gặp Ngọc…
Hoàng muốn nói rằng mình nhớ Ngọc lắm, nhớ rất nhiều, nhớ đến mức trong lòng thật buồn và khó chịu lắm nhưng dường như có một thứ gì đó khiến Hoàng không thể thốt nên lời…
Những ngày sau đó, mặc dù mỗi ngày vẫn nói chuyện với Ngọc, nhưng Hoàng vẫn cảm thấy trong lòng hụt hẫng và cô đơn lắm, có lẽ vì Hoàng quá nhớ Ngọc.. Hoàng tự hỏi đây có phải là cảm giác yêu một người không? Từ lúc nào Hoàng đã yêu Ngọc?.. Có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ giây phút nhìn thấy Ngọc, thấy ánh mắt ấm áp đó, thấy nụ cười ngọt ngào và yên bình đó.. Mọi người có thể gọi đây là tình yêu sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên, với riêng suy nghĩ của Hoàng, dường như đó là định mệnh, là số phận của Hoàng đã đưa Ngọc đến với Hoàng…
Một ai đó đã nói “trong thế giới này không có gì gọi là định mệnh, gọi là số phận mà tất cả dường như chỉ là một sự tình cờ…”
Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao đậu hai trường và gia đình muốn Hoàng học ở HCM nhưng Hoàng vẫn ở lại Đà Lạt ?
Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao ngày đó Ngọc lại cất tiếng hát lên và làm Hoàng tỉnh giấc?
Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao Ngọc lại phải đi một quãng đường xa đến 700 km để học ở Đà Lạt mà không phải là nơi khác
Ồ không, đó là định mệnh.. định mệnh đã đưa Ngọc đến với Hoàng !!!
Có thể Ngọc không đẹp như những cô gái xung quanh Hoàng, không học giỏi như những người bạn của Hoàng, cũng không có gì đặc biệt với những người khác.. Nhưng đối với Hoàng, Ngọc là ngôi sao sáng nhất mà ngôi sao đó lúc nào cũng tỏa sáng trong lòng của Hoàng mà không bao giờ vụt tắt. Ở bên cạnh Ngọc, Hoàng cảm thấy mình trở thành một con người hoàn hảo…
Hai tuần trôi qua đối với Hoàng sao mà dài quá, tưởng như dài hàng thế kỷ.. tik tok tik tok từng phút từng phút trôi qua chậm chạp.. Ngày nắng có,mưa có…từng cơn mưa kéo dài và cứ rả rích ngày đêm, khiến lòng của Hoàng càng trở nên trống vắng và nặng trĩu.
Nỗi nhớ đó cứ kéo dài cả ngày, cà đêm và đến trong những giấc mơ Hoàng cũng thấy Ngọc… Tiếng hát trong máy tính như càng làm nỗi nhớ đó lớn hơn nhiều lần, cả bài hát dường như cũng hiểu được tâm trạng Hoàng lúc này từng nỗi nhớ cứ da diết cứ du dương rồi đột nhiên trở nên mãnh liệt như ngọn lửa, ngọn lửa thiêu đốt nỗi lòng của Hoàng…
Thứ hai anh chờ đợi
Thứ ba anh vẫn chờ đợi để gặp
Để biết em có khỏe không
Thứ tư em vẫn không ở đây, ngay cả buỗi sáng cũng như sau đó
Thứ năm vẫn là sự trống vắng
Thứ sáu thứ bảy hay ngay cả chủ nhật, không có ngày nào là anh không nhớ em
Ngày đó còn xa nữa không?
Anh phải chờ bao lâu, ngay cả anh cũng không rõ, bao nhiêu tháng và bao nhiêu năm
Bao nhiêu kỷ niệm của chúng ta, anh sẽ không quên nó đâu …
Hai tuần nặng nề cũng trôi qua, những nỗi nhớ đó cũng được đến ngày bù đắp, rồi cũng đến ngày Hoàng được gặp lại Ngọc… Ngày mai đã là ngày Hoàng lại đi học, sáng nay Nhân xuống chở Hoàng đi cắt bột… Rồi tấp vào một quán cà phê…Hoàng hít một hơi thật sâu, mùi thơm của café sao mà đậm đà quá, đôi lúc Hoàng cảm thấy nhớ vô cùng cái hương vì này, hương vị chỉ có ở đà lạt, mùi thơm của café, hương vị đắng đậm đà nhưng không gắt ở cổ, thêm cái vị béo ngậy của sữa.. thêm một điếu thuốc nữa, ôi có lẽ thiên đường là đây… Bỗng Hoàng và Nhân nghe thấy tiếng xe rú rất to, cái tiếng động của pô nghe sao sướng lỗ tai quá, vù ù ù ù một chiếc xe hơi màu đỏ chạy qua… Đó là chiếc xe ưa thích nhất của Hoàng ở thành phố này và cũng là ước mơ của Hoàng, cái tiếng gầm rú, cái tốc độ nhanh xé gió và một cái body kit quá tuyệt vời, dường như đó là một kiệt tác của con người (Tốc độ và xe hơi cũng là một trong những niềm đam mê của Hoàng)
Haizzz Hoàng thở dài và lại nhớ về chuyện ngày xưa…Lạch cạch lạch cạch,tiếng quạt trên trần nhà cứ quay một cách nặng nề.. Mùi của thuốc sát trùng cứ xộc vào mủi của Hoàng, thỉnh thoảng lại có tiếng trở mình khe khẽ, tiếng rên đau và kêu la của ai đó.Tít tít …tít tít, máy thở oxy cứ đều đặn kêu thỉnh thoảng lại đứt quãng và không dừng lại, một ai đó lại ra đi… Hoàng khẽ mỉm cười, như cười chính bản thân mình… Không gian trở nên sao ngột ngạt và tù túng quá…
Khi đọc các bạn sẽ cảm thấy có một số chi tiết như nằm ở ngoài truyện và lạc đề, nhưng các bạn cứ bình tĩnh Tất cả đều có liên quan đến nhau trong suốt câu truyện và đi từ những bất ngờ này đến bất ngờ khác
Một ngày nặng nề nữa lại trôi qua,đã 2h sáng rồi Hoàng vẫn không ngủ được mà nằm trằn trọc lăn qua lăn lại trên cái giường nhỏ xíu, không gian sao lúc nào cũng chật chội và ngột ngạt đến thế… Hoàng cảm thấy được nỗi đau trong cơ thể mình, như thể là từng tế bào bị xé tan.. Dường như chỉ có một liều thuốc giảm đau… Mở điện thoại ra, Hoàng mở một một đoạn mp4 có tên : Angel…
28.12.2007
“ Bạn Hoàng có thấy bạn Ngọc dễ thương không, Ngọc thích Hoàng nhiều lắm đó.. Chụt chụt…”
Nhìn thấy những hình ảnh của Ngọc như là Hoàng được sống lại thêm một lần nữa, cái giọng nói ngọt ngào và ánh mắt hồn nhiên đó.. Ngọc đội cái nón len màu hồng, trên cổ khoác cái khăn len màu nâu.. Một thoáng Hoàng cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì vẫn còn thấy được những hình ảnh của Ngọc. Và rồi những giọt nước khẽ lăn dài trên đôi mắt của Hoàng "Ừ vì anh quá nhớ em, Ngọc"
Ngày hai đứa đi chơi ở thác Datala, Ngọc hồn nhiên như một thiên thần, cái nét dể thương vô cùng thuần khiết của Ngọc khiến trái tim Hoàng luôn cảm thấy ấm áp và an toàn. Dường như ở bên cạnh Ngọc không điều gì có thể khiến Hoàng cảm thấy lo sợ, thậm chí là cả cái chết…
Chap 10 : Đừng khóc nữa Ngọc, đơn giản là vì anh yêu em…Nụ hôn thứ hai!
Rồi những ngày chờ đợi cũng qua nhanh, Hoàng lại được gặp Ngọc… Hoàng vui lắm, vui như một đứa trẻ hồn nhiên. Vẫn Ngọc ngồi cạnh đó, vẫn giảng đường đó,hai đứa lại ngồi cùng nhau nói chuyện. Trong lòng Hoàng vẫn hơi buồn, có lẽ vì cái cảm giác bị bỏ rơi chưa hề nguôi ngoai. Câu trả lời tại sao Ngọc lại không đến dường như không thể làm vừa lòng Hoàng, có một chút gì đó không hợp lý nhưng Hoàng không gặng hỏi Ngọc, Hoàng không quan tâm đến nó nhiều, chỉ cần Ngọc vui là được đó mới là điều quan trọng nhất..
Những ngày tháng hạnh phúc nhất cũng đến với Hoàng, những buổi sáng cùng nhau đi học, nhưng lúc cùng nhau ăn trong căn tin hay những lúc cùng nhau học trong thư viện.. khi học tuy hai đứa chỉ im lặng nhìn nhau và không nói chuyện nhưng trong những ánh mắt đó, Ngọc sẽ cảm nhận được cái tình cảm ấm áp và vô tận mà Hoàng dành cho Ngọc, nó nhẹ nhàng không bộc lộ một cách mãnh liệt ra ngoài.. trong tim Hoàng tình cảm đó như một ngọn lửa, ngọn lửa không bao giờ bị dập tắt… Không biết bao nhiêu kỷ niệm đã đến với hai đứa khi bên nhau, chỉ biết thời gian đó mỗi phút giây bên cạnh Ngọc đều là những khoảnh khắc tuyệt vời và kì diệu nhất đối với Hoàng.
Thi học kỳ cũng trôi qua, cả hai đều có một kết quả khá tốt, riêng Hoàng được thêm học bổng của trường. Số tiền đó Hoàng dùng để mua một cặp nhẫn dành riêng cho hai đứa.. Hoàng vui lắm, đây là lần đầu tiên Hoàng mua một món quà có ý nghĩa to lớn cho Ngọc, cho người mình yêu thương ! Mỗi lần nắm tay Ngọc, mỗi lần để hai cái nhẫn chạm nhau, cảm giác hạnh phúc lại dâng trào trong lòng Hoàng, một cảm giác mãnh liệt nhưng cũng không kém phần ngọt ngào và vô cùng ấm áp.
Ngày mẹ Hoàng sắp trở về Hà Nội ( ba mẹ Hoàng ly dị ), cả nhà nấu một bữa cơm đạm bạc và giản dị. Điều đặc biệt là có cả Ngọc, bữa cơm đó có ba mẹ, có Hoàng và cả Ngọc.
Mọi người cùng ăn cơm và thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười. Một bữa cơm tuy không thịnh soạn nhưng với Hoàng nó vô cùng hạnh phúc. Hoàng chỉ nhớ rằng đó là bữa cơm cuối cùng mà mọi người có thể ăn cùng nhau, và cùng là lần cuối cùng Hoàng có cảm giác là mình có một “gia đình”.
Hai chữ mà dường như bây giờ quá xa vời và không thể với tới, các thành viên trong gia đình đó sẽ chẳng bao giờ có dịp ngồi với nhau như thế này nữa. Trong lòng Hoàng, Ngọc là thành viên mới duy nhất và cuối cùng trong cái mái ấm đầy tình thương này…
Rồi cũng đến ngày mẹ Hoàng phải xa Hoàng, và sau đó là Ngọc phải về quê ăn tết. Khoảng thời gian đó Hoàng thấy vô cùng cô đơn. Hai người Hoàng yêu thương phải rời xa Hoàng.
Cái tết mà chỉ có một mình Hoàng, ba Hoàng thì đi làm cả tết không có ở nhà.. Cứ lủi thủi một mình, đi ra lại đi vô..Haizzz Hoàng khẽ thở dài và cũng cảm thấy thương ba mình vì tết cũng phải đi làm mà không được ăn tết cùng gia đình, có lẽ ba cũng đang buồn lắm!
12h đêm giao thừa, Hoàng gọi điện thoại cho Ngọc
- Ngọc có nghe thấy không, nghe thấy tiếng pháo bông không, ừ giao thừa rồi, một năm nữa lại đến.. mình cứ bên nhau thế này nhé.. Hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ được bên nhau, cùng nhau đón giao thừa và xem pháo bông như thế này..
- Ừ mình cùng nhau cố gắng nhe Hoàng…
Những ngày tết, Hoàng ít được nói chuyện với Ngọc, lúc thì Ngọc không bắt máy, lúc điện thoại Ngọc bận.. Tự nhiên Hoàng cảm thấy giữa hai đứa dường như có một khoảng cách vô hình nào đó..
Chưa lúc nào sự cô đơn trong Hoàng lại to lớn như lúc này, Hoàng cần có Ngọc ở bên cạnh, Hoàng cần nghe giọng nói của Ngọc.. giọng nói làm Hoàng ấm lòng và xóa tan cái cảm giác cô độc trong Hoàng.. Hoàng cần một chỗ dựa tinh thần, và đó chính là Ngọc… Rồi thời gian đó, Hoàng lại trở thành một con người ít nói, lầm lì và đáng sợ. Hoàng sợ mình sẽ phải trở lại cái thế giới đó, cái thế giới chỉ có riêng Hoàng…
Cái tết buồn nhất cũng trôi qua.. Rồi ngày Hoàng và Ngọc gặp nhau cũng đến, cái khoảng cách đó rồi cũng nhanh chóng được san lấp, thay vào đó là sư háo hức và chờ đợi của Hoàng… Gặp lại Ngọc trên lớp, dường như có một điều gì đó trong mắt Ngọc khi Ngọc nhìn Hoàng, Hoàng cảm nhận được trong đôi mắt đó có một điều gì thoáng buồn khi nhìn Hoàng.
- Sao vậy Ngọc, Ngọc có chuyện gì buồn sao. Khoảng thời gian vừa qua, khi Ngọc về quê ăn tết Hoàng mới cảm nhận được tình cảm Hoàng dành cho Ngọc nhiều như thế nào, mỗi ngày Hoàng đều nhớ Ngọc nhiều lắm, từng giây từng phút trôi qua không có lúc nào là Hoàng không nghĩ về Ngọc.
- Ngọc cũng nhớ Hoàng lắm. Ngọc có thể cảm nhận được tình cảm Hoàng dành cho Ngọc nhiều như thế nào. Nhưng Hoàng, Ngọc xin lỗi Hoàng nhiều lắm, Ngọc thật sự không xứng với Hoàng.
- Sao Ngọc lại nói vậy, có chuyện gì sao, Ngọc không muốn ở bên cạnh Hoàng nữa sao…
- Vậy tối nay mình gặp nhau nhe, Hoàng qua đón Ngọc, Ngọc có chuyện muốn nói với Hoàng.
Hoàng có thể cảm nhận được cái không khí lúc đó, vẫn im lặng như mọi khi nhưng dường như sao nó lại nặng nề đến thế.. hàng trăm hàng ngàn cái suy nghĩ trong đầu cứ lần lượt hiện ra khiến Hoàng cảm thấy vô cùng khó chịu “ Không biết có chuyện gì, sao Ngọc lại như thế, sao mắt Ngọc lại buồn vậy..”
Tối hôm đó khi đi đón Ngọc, không phải cảm giác háo hức như mọi khi, không phải cảm giác rạo rực nữa mà thay vào đó là cảm giác lo lắng và một chút lo sợ. Hoàng lo sợ Ngọc không còn muốn ở bên cạnh Hoàng nữa.
…
Đồi thông tin nằm gần trường đại hoc ĐL, nằm ở một vị trí khá cao, xung quanh là các biệt thự riêng biệt. Với một diện tích vô cùng rộng lớn. Tuy không có cây cối nhiều, nhưng trên đồi có một nét vô cùng đặc biệt, từng thảm cỏ xanh mướt và mềm mại trải khắp cả ngọn đồi.
Hơn thế nữa mỗi buổi tối thì đồi thông tin là một bản sao của bầu trời, ở phía dưới bao bọc ngọn đồi là hàng trăm ngôi nhà kính để trồng hoa, chính vì thế mà đến tối là lại có muôn vàn những ngọn đèn được bật lên để sưởi ấm cho những bông hoa.
Những khoảng trống, sâu và đen hun hút dường như được lột xác để trở thành một bản tình ca đầy lãng mạn. Như là một bản giao hưởng, mà các nhạc công chính là hàng triệu ánh đèn, hàng trăm ngàn những ngôi sao trên trời, cái không khí có một chút lạnh thỉnh thoảng gió lại đưa mùi hương của cỏ tới, một cái mùi hương đặc biệt, không nồng mà có một chút nhẹ nhàng và êm dịu..
Nhưng tối hôm nay Hoàng không cảm thấy lãng mạn một chút nào, đã 10 phút trôi qua mà Ngọc vẫn không nói gì.. Tik tok tik tok, từng giây nặng nề trôi qua, cái không gian bao la và vô cùng to lớn nhưng lại không có một chút tiếng động, lâu lâu lại có tiếng gió xào xạc như là cố gắng muốn phá tan cái bầu không khí đó.
- Hoàng, Ngọc có lỗi với Hoàng, Ngọc không xứng để bên cạnh Hoàng
- Sao Ngọc lại nói thế, có chuyện gì vậy? Dù thế nào thì Hoàng vẫn luôn bên cạnh Ngọc, sẽ luôn quan tâm và chăm sóc Ngọc. Mỗi ngày trôi qua Hoàng vẫn sẽ nhớ Ngọc nhiều hơn.
Rồi bỗng nhiên Ngọc khụy xuống, như không thể đứng vững trên đôi chân của mình. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt thiên thần của Ngọc, Ngọc khóc một cách nghẹn ngào và không nói ra lời…
- Sun…Ngọc không xứ….xứng đáng ở bên cạnh Hoàng, Ngọc không xứng đá…đáng để được nh…nhận tình cảm của Hoàng..
Rồi cứ thế hai hàng nước mắt cứ chảy dài trong đôi mắt trong sang và đen láy, từng giọt nước trên gương mặt đó cứ như từng vết cắt vào tim Hoàng vậy, từng vết cắt sao đau đớn đến thế.
Nhìn người yêu thương mình khóc, Hoàng thấy như có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng mình, không thể nói ra hơi.
-Ngọc đừng như vậy, Hoàng đau lòng lắm, có chuyện gì Ngọc cứ nói cho Hoàng biết đi…Hoàng năn nỉ Ngọc đó, đừng làm Hoàng lo lắng..đừng làm Hoàng sợ mà Ngọc…!!!!!
5 phút sau, dần dần lấy lại được bình tĩnh, Ngọc mới mở lời :
- Ngọc không phải là người tốt như Hoàng tưởng, Ngọc không xứng đáng nhận lấy tình cảm lớn lao của Hoàng đâu. Trước đây Ngọc đã có người yêu rồi và giờ Ngọc không còn là một người…là một người trong trắng nữa… Và rồi những giọt nước mắt của Ngọc cứ rơi ra…
- Đừng khóc nữa Ngọc, Ngọc đừng khóc nữa, đơn giản là vì… anh yêu em.. anh yêu em còn nhiều hơn cả chính bản thân mình!!!
Bất chợt trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn, Hoàng ôm chặt lấy Ngọc và đặt trên đôi môi mềm mại đó một nụ hôn, một nụ hôn vô cùng mãnh liệt và đầy khao khát.. Một nụ hôn quấn chặt lấy môi của Ngọc, như thể Hoàng muốn xoa xịu đi cái nỗi buồn của Ngọc. Như thể mọi cảm xúc trong lòng,mọi tình cảm Hoàng dành cho Ngọc bấy lâu này tuôn trào ra khỏi trái tim của Hoàng, những thứ đã phải chờ quá lâu để được bộc lộ… Ừ, có lẽ ngọn lửa tình yêu đang đốt cháy trái tim Hoàng…
Khi yêu một ai đó, điều bạn mong đợi là gì? Là được nhận được tình cảm từ người mình yêu, được người mình yêu quan tâm chăm sóc và lúc nào cũng chỉ nhớ chỉ nghĩ về mình cả ngày dài…
Nhưng tình yêu là một thứ cho đi không phải để nhận được nhiều hơn thế, trong tình yêu không có vị trí cho sự ích kỷ và sự đố kị. Yêu một người không phải là chiếm hữu người đó... Đôi lúc chỉ cần nhìn thấy người mình yêu thương luôn vui cười và hạnh phúc, dường như đó cũng là một niềm hạnh phúc giản dị đối với chính bản thân mình…
“Đừng bao giờ đánh giá người con gái mình yêu bằng hai chữ trinh tiết, nó chẳng nói lên được điều gì cả, hãy tự hỏi bản thân mình là mình đã làm được gì và hy sinh những gì cho người mình yêu…”
Chap 11: Đêm trăng tròn và mùi hương của gió biển
- " Đừng khóc nữa Ngọc nhé, anh yêu em! Yêu em hơn cả bản thân mình, đối với anh em quan trọng hơn bất kì ai, bất kì thứ gì tồn tại trên thế giới này, đã từ lâu rồi, trong từng hơi thở của anh từng nhịp đập của trái tim anh đều mang tên em. Em đừng khóc nữa, cũng đừng buồn nữa bởi vì chỉ cần nhìn thấy em những lúc đó là dường như anh đau đến không thở được…
Có thể anh không phải là người hoàn hảo đối với em nhưng em hoàn hảo đối với anh, đến lúc này anh chỉ có thể chắc chắn một điều, anh sinh ra là để yêu em, ở bên cạnh và bảo vệ em.
Suốt chặng đường còn lại, anh sẽ không bao giờ rời xa em.. Chỉ có một thứ có thể chia cách anh và em, chia cách tình yêu của anh dành cho em đó chính là cái chết, chỉ khi không thở được nữa anh mới ngừng yêu em…"
Và rồi Hoàng ôm lấy Ngọc, một cái ôm thật chặt như thể không muốn Ngọc rời xa Hoàng dù chỉ nửa bước.
- Em cũng yêu anh Hoàng !
- Em biết không, cho dù trước đây bây giờ và mai sau có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mỗi ngày trôi qua anh vẫn sẽ nhớ em nhiều hơn, yêu em nhiều hơn. Hãy ở bên cạnh anh và đừng bao giờ rời xa anh.
Dường như chỉ có hai người trong trong không gian rộng lớn đó, trong cái không khí vô cùng yên tĩnh nhưng thật ấm áp. Từng giây chậm chạp trôi qua, thời gian dường như chậm lại hòa quyện vào cái suy nghĩ của Hoàng lúc này
“Những khoảnh khắc này đừng bao giờ trôi qua, thời gian hãy đứng lại dù chỉ một chút thôi, để anh có thể cảm nhận được giây phút này mãi mãi, cảm nhận được em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi…”
Giữa Hoàng và Ngọc bây giờ, dường như không còn thứ gọi là khoảng cách. Những buổi sáng đi học cùng nhau, những lúc cùng ăn bên nhau… Hoàng có thể nhìn thấy Ngọc mỗi ngày bằng ánh mắt ấm áp và trìu mến. Những lúc như thế, Hoàng lại đưa bàn tay của mình ra vuốt sống mũi của Ngọc, có thể đó là một cử chỉ kì lạ nhưng đó là một trong những cách để Hoàng thể hiện tình cảm của mình với Ngọc.
Trong những ngày đó, Ngọc bắt đầu bị đau da dày khá nặng. Những lúc nhìn Ngọc chỉ im lặng vì đau đớn, Hoàng còn đau hơn thế gấp trăm lần và luôn tự trách mình “ phải chi tất cả những nỗi đau của Ngọc, Hoàng có thể thay Ngọc chịu đựng” Rồi một ngày ở trong lớp, Ngọc đau đến không chịu được nữa và gần như sắp bất tỉnh, ngay lúc đó trong lòng Hoàng vô cùng lo sợ, lo sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với Ngọc.
Không đắn đo dù một phút, Hoàng liền cõng Ngọc một cách nhanh chóng ra bãi gởi xe, không cần xin phép giáo viên trong lớp, cũng chẳng cần phải để ý tới suy nghĩ của mọi người trong lớp. Trong suy nghĩ của Hoàng lúc này chỉ có một điều quan trọng nhất, Hoàng không thể để Ngọc phải chịu đau dớn như thế này thêm nũa!!
Thấy được sự lo lắng và cảm giác sợ hãi trong mắt Hoàng, Ngọc liền trấn an
- Anh đừng lo, em không sao đâu. Tại em bị loét dạ dày, dạo này em không uống thuốc với ăn uống điều độ nên chắc nó lên cơn đau!
- Em cứ im lặng đi, để dành sức cho khỏe không cần phải nói nhiều, giờ anh chở em lên bệnh viện
Lên tới bệnh viện, Ngọc phải vào phòng siêu âm. Khổ thân Hoàng, lo lắng quá cho Ngọc mà hành động dại dột.
Hoàng đến nói với bác sĩ “Cô ơi! Cô siêu âm nhẹ nhẹ thôi nha, không bạn con đau” Ôi trời,thế là Hoàng bị bác sĩ chửi cho một trận vì siêu âm thì làm sao mà đau dược, có đụng chạm gì đến Ngọc đâu!
Rồi đâu cũng vào đó, Ngọc cũng bớt đau vì được tiêm thuốc, dạ dày Ngọc bị loét hơi nặng và được kê thuốc để uống.Đến khi về, Ngọc nói với Hoàng:
- Lúc này anh dể thương và đáng yêu quá à, anh lúc nào cũng quan tâm và lo lắng cho em
- Có gì đâu em, em là cơ thể thứ hai của anh mà. Em nhớ ăn uống điều độ và uống thuốc đều nha!
Một tuần sau đó, lớp của Hoàng và Ngọc đi thực tập dã ngoại ở Nha Trang và Ninh Thuận. Cả hai đều vô cùng háo hứa chờ đến cái ngày được đi chơi xa cùng nhau. Nhưng Hoàng cảm thấy hơi lo lắng, vì khi đi biển thì sẽ tắm biển mà lúc đó mọi người sẽ thấy những hình xăm trên người Hoàng.
Hoàng không sợ Ngọc nghĩ xấu về Hoàng vì đối với Ngọc, Hoàng không giữ một bí mật gì cho riêng mình cả… mà điều Hoàng lo sợ chính là khi mọi người thấy thì sẽ đánh giá Ngọc không tốt nên mới quen một người như Hoàng…
Rồi ngày thực tập cũng đến, tất cả những thành viên trong lớp đều cảm thấy rất háo hức. Chuyến đi khởi hành được một lúc thì tất cả thành viên cùng nhau sinh hoạt trên xe, Ngọc ngồi hàng ghế thứ hai, Hoàng ngồi hàng ghế cuối với những thằng bạn thân trong lớp.
Đến lượt Hoàng hát, khi Hoàng cất lên những lời bài hát “ Mãi yêu em” cả xe dường như im lặng vì quá bất ngờ trước giọng hát của Hoàng (Hoàng có một giọng hát cao, hơi trầm và rất ấm áp, sau này Hoàng thỉnh thoảng vẫn hát tại các phòng trà),từng chữ từng câu hát như chỉ tặng riêng cho một mình Ngọc.
Lý do duy nhất Hoàng hát là để Ngọc cảm động và yêu Hoàng nhiều hơn. Trong suốt chuyến xe đó, không khí rất vui và rộn ràng, thỉnh thoảng Ngọc lại quay đầu và nhìn về phía Hoàng, chỉ biết những lúc đó.. Ngọc đã thấy Hoàng nhìn về hướng mình từ lúc nào…
Tới Ninh thuận cả lớp cùng nhau đi tham quan, rồi về lấy phòng. Ăn tối xong xuôi thì cả lớp rủ nhau ra biển sinh hoạt và vui chơi cùng đốt lửa trại. Ngọc vẫn thế, vẫn đáng yêu và hồn nhiên một cách lạ kì. Em tung tăng và đùa giỡn với biển, em đi trên các ngọn sóng miệng em cất lên tiếng ca cao vút và cứ nhìn anh…
Thủy triều lên cao rồi, hôm nay trăng rằm đó em, em có thấy mặt trăng to không?Như đang ngay sau lưng em vậy! Mặt trăng to và sáng lắm, dường như mặt trăng đang tô điểm cho ngôi sao đang lấp lánh ngay trước mắt anh, là em đó Ngọc…
Và rồi Ngọc leo lên lưng Hoàng, Hoàng cõng Ngọc dọc theo bờ biển, tay Ngọc ôm chặt Hoàng. Từng dấu chân Hoàng hằn lên bở biển, chỉ có dấu chân Hoàng mà thôi nhưng ai biết được hai cơ thể lúc này dường như chỉ là một. Hoàng ngủi thấy mùi mặn mà của gió biển, tiếng sóng rì rào và vỗ ào ạt, cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo của mặt trăng ngay sau hai lưng hai đứa, chưa bao giờ mặt trăng lại to và sáng đến thế…
Những khoảnh khắc này, làm sao anh quên, cả cuộc đời này anh sẽ không bao giờ quên nó được đâu, đến khi anh không còn thở nữa những kỉ niệm đó sẽ theo anh đến một nơi xa xôi, mà nơi đó không còn em bên cạnh anh nữa…
Ngọc à, anh thật sự rất nhớ em!! Thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đúng không em? Nếu ngày đó quay lại, anh sẽ vẫn gặp em, vẫn yêu em… Điều tuyệt vời nhất mà thượng đế đã đem đến cho anh chính là em.
Mỗi sớm thức dậy, là mỗi sáng anh lại thấy vô cùng trống vắng và cô đơn. Anh và em chống lại thế giới… sẽ không còn như thế nữa đúng không em?
Giờ đây dường như chỉ có một anh chống chọi với tất cả, chỉ là anh thấy mình sắp gục ngã, anh mệt mỏi lắm Ngọc à.
Có lẽ thượng đế đã đóng mọi cách cửa lại với anh rồi, khi anh ngã xuống, anh sẽ được gặp em chứ? Rồi ai sẽ thay anh nói lời yêu em.. Hãy để lại một giọt lệ rơi xuống nơi anh nằm xuống em nhé, để anh luôn cảm nhận được em bên cạnh, để anh luôn cảm nhận được rằng em yêu anh…
Chap 12 : Chấm dứt hay chỉ là bắt đầu những cơn ác mộng mới...
Dạo này Ngọc hay nghe điện thoại từ một người khác, Ngọc nói là anh họ của Ngọc hơi lạ, lúc nào cũng gọi điện thoại và quan tâm Ngọc một cách không bình thường, đôi lúc khiến Hoàng hơi lo lắng. Điểm dừng chân cuối cùng của chuyến đi là Nha Trang. Hoàng, Ngọc cùng cả lớp nghỉ tại khách sạn Blue Sea. Mỗi ngày lại là một niềm vui bất tận, cùng với biết bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa, cùng nhau vui đùa với biển, cùng nhau đi đến bảo tàng hải dương, đi đến nhà thờ đá...chỉ biết là mỗi nơi lớp đến, đều có dấu chân của Hoàng và Ngọc bên cạnh nhau…
Tối hôm đó, Hoàng ở chơi cùng phòng với Ngọc và các bạn khác ( Hoàng chơi thân với nhóm của Ngọc). Mọi người cùng nhau đánh bài, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Riêng Hoàng nằm cạnh Ngọc, Hoàng khẽ vuốt lên tóc Ngọc, vuốt lên cái sống mũi nhỏ nhắn của Ngọc… Ngọc ngủ rồi, nhìn Ngọc ngủ sao Hoàng lại thấy mọi thứ bình yên và thanh thản như thế. Tiếng máy lạnh cứ chạy đều đặn, không khí trở nên khá lạnh, Hoàng khẽ choàng tay ôm lấy Ngọc, như đem đến hơi ấm và cảm giác ấm áp…
Đến suốt quãng đường còn lại, dù thế nào cũng cố gắng lên em nhé vì anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ và che chở cho em như lúc này đây. Đã 4h sáng, rồi Hoàng cũng phải về phòng của mình, Hoàng thấy thật buồn vì không được nằm bên cạnh để nhìn ngắm Ngọc ngủ nữa không được mang đến một giấc ngủ ấm áp cho Ngọc đến khi trời sáng…
Bữa tiệc nào cũng có ngày phải tàn, cuộc vui rồi củng phải kết thúc.Xe sắp về đến Đà Lạt, cái không khí nặng nề và đầy tiếc nuối bao trùm cả xe, ai cũng mệt mỏi và im lặng, nhưng phần lớn là nuối tiếc vì thời gian trôi qua nhanh quá, cái dư âm của chuyến đi vẫn còn. Không khí âm u và lạnh lẽo, có lẽ trời sắp mưa.. Từng giọt mưa lại rơi xuống, Hoàng ngồi cạnh Ngọc và chỉ lặng thinh…
“ Rồi những ngày tháng sau này có tươi đẹp như thế này mãi không em ? Liệu mình còn có thể tạo ra những kỷ niệm bên nhau tươi đẹp mãi như ngày hôm nay? Hãy cứ bên anh em nhé, và ngày đó là những tháng ngày tươi đẹp với anh khi có em bên cạnh…”
Ngày hôm đó, 25-4-2008. Nhắn tin Ngọc không trả lời, hàng trăm cuộc gọi nhỡ nhưng Ngọc vẫn không trả lời, Hoàng thấy vô cùng lo lắng không thể ngồi yên một chổ..Từng phút trôi qua là từng khoảnh khắc trong Hoàng như bị lửa đốt.. Rồi Hoàng quyết định đến nhà Ngọc. Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua…Vẫn không thấy Ngọc..
Phía xa, chiếc xe thể thao màu đỏ đó từ từ tiến tới phía Hoàng, rồi dừng lại ngay trước nhà của Ngọc. What’the f**k. Những điều xảy ra trước mắt, làm sao Hoàng tin vào mắt mình, Ngọc bước ra từ trong cái xe đó trong cái váy màu xanh, cái xe khốn nạn 49-2226 mà bấy lâu nay Hoàng luôn mơ ước. Ngồi chung xe với cái thằng mà lâu nay Hoàng luôn ngưỡng mộ. Ngọc hôm nay xinh lắm, em đầy dịu dàng trong cái váy màu xanh đó, vẫn đôi giày búp bê màu nâu, khoác chiếc áo len màu hồng…nhưng em không biết anh đứng đó. Ông trời thật trớ trêu khi tạo ra những khoảnh khắc như lúc này.
Đây là lý do vì sao Hoàng hay gặp cái xe đó mỗi lần ở gần nhà Ngọc sao?
Từng ngọn lửa bùng cháy trong Hoàng, như thiêu đốt từng chút từng chút một trái tim của Hoàng. Hoàng cảm thấy cổ họng mình khô như không còn chút nước, từng hơi thở không còn đều nữa, trái tim Hoàng bắt đầu đập dồn dập… Rồi Hoàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ngọc
- Ra thế, đó là lý do em không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn của anh sao Ngọc? À nhân tiện, xe đẹp đó em. Em quả là khéo chọn. Chúc em buổi tối vui vẻ.
Đôi mắt của Hoàng lúc này chỉ còn ánh mắt đáng sợ, ánh mắt như muốn giết chết bất kì ai cản đường Hoàng, tiếng xe chạy xé gió cứ vù vù bên tai Hoàng. Hoàng chạy như muốn quên hết tất cả những gì vừa thấy trước mắt, chỉ có một câu hỏi quanh quẩn trong đầu Hoàng “ Tại sao? ” Đó là ai, sao em lại ngồi trong đó và… anh là ai!
Vừa về đến nhà thì Ngọc gọi điện thoại cho Hoàng.
- Sao vậy anh, sao anh nói chuyện kì vậy, có chuyện gì sao?
- Có gì cần nói thì anh nói hết rồi, lúc em về nhà anh cũng ở đó, em nợ anh một lời giải thích Ngọc à!
Sau một hồi im lặng thì Ngọc lên tiếng
- Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu Hoàng, bây giờ anh chạy lên nhà em đi rồi mình lên đồi thông tin nói chuyện, em sẽ giải thích cho anh hiểu
- Được, anh lên liền bây giờ
Đồi thông tin vẫn thế, đẹp một cách lạ lùng nhưng sao Hoàng thấy bất an trong lòng quá, Hoàng sợ mất Ngọc…
- Người đàn ông trong xe tên T, quen biết với gia đình của em, nên em với T cũng quen nhau như bạn bè, trước ngày đầu tiên anh và em gặp nhau ở trên lớp, T có mời em đi ăn ở một nhà hàng, rồi sau đó khi em tỉnh dậy, em thấy mình nằm ở trong xe… T đã bỏ thuốc vô trong đồ uống, rồi làm nhục em ở trên xe. Em không muốn nói với anh vì sợ anh sẽ rời xa em… Thời gian gần đây, T luôn đe dọa nếu không đi với T thì T sẽ tung những hình ảnh T làm nhục em lên trên mạng. Em sợ lắm Hoàng ơi, em sợ lắm…
Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của Ngọc, rồi thấm xuống bờ cỏ xanh rì như tan biến. Nhưng từng giọt nước mắt đó là từng vết cắt vào tim Hoàng…
Hoàng lặng đi như chết đứng, phải cố gắng lắm mới kìm được những giọt nước mắt không để rơi ra. Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng chứng mình mọi chuyện sẽ không sao, cố gắng tỏ ra là một chỗ dựa vững vàng cho Ngọc ! Hoàng đến gần Ngọc, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc.
- Không sao đâu em, mọi chuyện qua rồi. Mọi thứ sẽ tốt thôi, anh sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cho em, em đừng sợ. Sẽ không ai làm em tổn thương được nữa đâu, anh sẽ tìm cách giúp em. Người anh yêu thương, đừng khóc nữa nhé, nhìn em khóc lòng anh đau lắm!
Sau một hồi trấn an Ngọc, thì Hoàng chở Ngọc về nhà để Ngọc nghỉ ngơi. Phải cố gắng lắm Hoàng mới tỏ ra bình tĩnh trước mặt Ngọc..Ngay khi Ngọc bước vào nhà, Hoàng không thể kìm nén thêm được nữa, từng giọt nước long lanh ứa ra trên hai khóe mắt của Hoàng, Hoàng khóc trong nghẹn ngào, điều mà Hoàng chưa bao giờ làm kể cả trước sự ra đi của Trung, kể cả khi Hoàng sắp phải xa mẹ mãi mãi. Sẽ còn vết thương nào đau hơn vết thương này nữa.
“Anh đã không bảo vệ được em, anh bất lực nhìn người khác làm em tổn thương, nó khiến anh đau đớn gấp trăm lần, mọi thứ hình như đã qua muộn nhưng anh sẽ không bao giờ để thằng T khốn nạn đó làm em lo sợ và tổn thương nữa ”
10h đêm rồi, Hoàng mồi điếu thuốc lá để lấy lại bình tĩnh. Vội đi đến nơi Trung đang nằm
- Ngày mày ra đi, tao đã thề trước mộ mày là không bao giờ làm điều ngu ngốc tương tự để làm ảnh hưởng đến những người xung quanh tao. Nhưng ngày hôm nay, ngay lúc này đây, tao dứng trước mày để xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa được nữa. Ở nơi nào đó, nếu mày ở vị trí tao lúc này, có lẽ mày sẽ không trách tao đâu đúng không? Yên nghỉ nha người anh em!!!
10h30 pm
“Người anh em mình gặp chuyện rồi, mình cần một chiếc 15 chỗ lên đây ngay trong đêm, cậu chuẩn bị anh em dùm mình được không? ”
Nói chuyện với Long mà tiếng Hoàng vẫn còn nghẹn trong cổ họng, có lẽ vì Hoàng đã phải chịu một nỗi đau quá lớn, một nỗi đau mà đường như cả cuộc đời Hoàng chưa từng gặp bao giờ.
“ Có chuyện gì vậy Hoàng?” Long hỏi.
“ Người yêu mình bị làm nhục”
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Hoàng như không thể ngừng lại, tim Hoàng đau quặn thắt lại, nói không ra hơi, thậm chí không thể thở được.
“ Hoàng cứ bình tĩnh, mình sẽ thu xếp lên ngay trong đêm và đừng làm gì manh động.”
Cả đêm hôm đó, Hoàng không thể nào chợp mắt được một giây phút nào, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Ngọc khóc trước mặt mình là tim Hoàng lại đau thắt từng cơn.
Mới nằm trằn trọc một lúc mà đã sáng rồi, cầm điện thoại trong tay, Hoàng nhắn cho Ngọc
- Một ngày mới lại đến rồi em, hãy gạt bỏ những đau buồn trong lòng mình và sống vui vẻ em nhé. Em ăn sáng sớm đi nha, đừng để bị dau dạ dày nữa. Hôm nay anh hơi mệt nên sẽ không đi học, em học vui vẻ nha. Nhớ và yêu em nhiều
P.s Anh yêu em
Hoàng thấy mình nhớ Ngọc vô cùng, từng hình ảnh Ngọc hiện ra trước mắt Hoàng, nụ cười đó ánh mắt đó, giọng nói đó. Hoàng yêu cả con người của Ngọc, yêu hơn cuộc sống của mình rất nhiều
“ Khi yêu một ai đó, lúc nào cũng phải giữ một ít cho riêng mình nhưng đối với Hoàng, yêu là cho đi tất cả, là làm những điều tốt nhất cho người mình yêu mà không cần phải suy nghĩ…”
Và rồi Hoàng nhắn tin cho Nhân
- Hôm nay tao nghỉ học, có chuyện lớn tao cần phải giải quyết. Nếu có chuyện gì xảy ra, mày thay tao bảo vệ Ngọc nếu có ai ăn hiếp Ngọc. Tao vui vì có người anh em như mày.
6.00 am 27.4.2008
Xe Long lên tới, một chiếc cá mập bàu bạc 15 chỗ đã cũ. Đã lâu rồi Hoàng không mặc trên người chiếc áo lính ưa thích của mình, Hoàng cảm thấy hôm nay trời trong lành và đẹp đến lạ thường. Có lẽ là ngày để mọi chuyện phải chấm dứt, rồi Ngọc sẽ không phải đau khổ và lo sợ thêm nữa. Mồi một điếu thuốc như để tận hưởng cái khoảnh khắc này, Hoàng tiến tới phía xe Long. Long bước xuống xe, không còn mái tóc dài như hồi trước mà giờ đã là một cái đầu trọc lóc không một sợi tóc. Long tiến tới Hoàng, vỗ vào người Hoàng và nói
- Người anh em, welcome home!! ( Có lẽ đoạn này các bạn hơi khó hiểu, tại sao Long lại nói welcome home. Home là khi những người thân của mình ở bên cạnh mình, khi mình cảm thấy gục ngã và không còn lối thoát thì họ sẽ ở bên cạnh mình cùng mình vượt qua khó khăn )
- Ừ, đã lâu không gặp. Mày vẫn không thay đổi gì
Rồi Beo, Sói, Tô, Dũng, Huy, Vũ và Tú cũng lần lượt bước xuống cùng một vài người lạ, những người bạn thân như anh em mà lâu rồi Hoàng mới gặp, cùng nhau lớn lên cùng nhau trưởng thành và luôn bên nhau những khi cần.
- Hôm nay tao có chuyện cần các tụi mày giúp. Lâu rồi anh em mình mới tụ họp như ngày hôm nay, tao sẽ nói ngắn gọn như thế này. Người mình cần đánh hôm nay tên T, nhà ở đường Bà huyện thanh quan.
Tao điều tra rồi, 28 tuổi là giám đốc của một khách sạn nhỏ và một công ty công nghệ sinh học. Có mối quan hệ khá rộng, nhưng không nguy hiểm bằng thằng em, thằng em tên Vương nghe nói là giang hồ Phan Rang mới lên ĐL để trốn.
Chắc chắn trong nhà sẽ có hàng nhưng không biết là nóng hay nguội. Cho nên không thể nói trước là nguy hiểm ít hay nhiều. Kế hoạch của tao là : một mình tao sẽ vào đó, tìm thằng T và đâm nó, nếu anh em nó ở nhà đông thì sẽ cần tụi mày giúp điều quan trọng là tao phải đâm được thằng T. Khi tao đâm xong nó rồi, tui mày sẽ đưa xe đi không cần phải đón tao vì tao không trốn được đâu!!!
Kêu tụi mày lên đây là để dám chắc được không ai cản tao giết nó thôi. Hàng họ tao không mang lên, vì tao không muốn tụi mày phải dính lớn vào chuyện này, có gì tao sẽ gánh. Ai hỏi gì, tụi mày cứ trả lời là đến để thuê phòng, quen biết tao trên mạng nên nhờ tao thuê khách sạn dùm.
- Sao mày lại nói vậy hả Hoàng? Đã thề là có phước cùng hưởng có họa cùng chia mà. Long lên tiếng
Hoàng liền đáp lại
- Tụi mày coi tao là anh em thì làm theo lời tao nói, Long mày là người hiểu tao nhất, mày biết tao đang nghĩ gì mà
- Ừ tao hiểu rồi, có gì tao sẽ lo liệu hết, ông già của mày tao coi như ông già tao mà!!
- Ok Vậy tụi mày cứ đi chơi đi, tối anh em mình sẽ gặp
Trong lòng Nhân cảm thấy có chuyện bất an, chính vì vậy mà Nhân chủ động gọi điện thoại cho Hoàng. Sau một lúc nghe Hoàng kể hết tất cả, Nhân cũng hiểu được phần nào
- Mày đã suy nghĩ kĩ chưa Hoàng? Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời mày!
- Ừ tao suy nghĩ cả đêm hôm qua rồi Nhân, tao muốn chấm dứt ác mộng cho Ngọc một cách im lặng, để lộ mấy tấm hình đó ra thì cuộc đời của Ngọc coi như xong
- Ừ tùy mày thôi, tao cũng chẳng cản được mày nữa, giờ tao đi cầm xe. Có gì nếu tối có lẽ mày sẽ cần tiền.
- Đừng làm vậy mày. Tao tự lo được. Hoàng cản nhân lại
- Mày gọi tao là gì? Là hai tiếng anh em, để tao giúp mày
- Thôi được, tối anh em gặp.
Cà ngày hôm đó Ngọc liên tục gọi điện thoại cho Hoàng, nhưng Hoàng không trả lời, Hoàng cố gắng lảng tránh Ngọc mặc dù nhớ và muốn nghe giọng của Ngọc lắm… Hoàng cứ mãi băn khoăn trong lòng, liệu mình có thể chấm dứt được tất cả, liệu mọi chuyện có kết thúc được không?...
Khi bắt đầu viết chap này, thật sự là có những cảm xúc mà mình đã cố gắng quên và kìm nén nó suốt 5 năm nay, nhưng dường như trong tận sâu thâm tâm mình, chưa bao giờ quên được nó cả. Mình thật sự rất vui vì các anh em trong forum luôn quan tâm đến mình! Mình thấy nhẹ nhõm khi được cùng mọi người chia sẻ câu chuyện của mình vì cảm giác của mình lúc này vô cùng cô đơn, nghĩ tới mọi ngườ phần nào mình cụng cảm thấy vui trong lòng!
Xin lỗi mọi người vì sự mong đợi một trận chiến nảy lửa, nhưng sự thật có lẽ sẽ khiến các bạn phải thất vọng…
Chap 13 : Xin lỗi, tao không xứng đáng là anh em với tụi mày…
Hoàng đứng trên đồi thông tin một lần nữa, hít một hơi thật sâu để cảm nhận được cái không khí trong lành và vô cùng thuần khiết. Có lẽ cuộc đời Hoàng sẽ có nhiều thay đổi lớn trong đêm nay bởi vì Hoàng biết nếu có chuyện gì xảy ra, Hoàng không bao giờ chạy trốn được, chạy trốn khỏi cái bóng của chính mình.
Dường như nhiều năm trôi qua, Hoàng lại suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình, mình đã làm được những gì? Chỉ là con số không. Có nhiều người anh em tốt là một trong những điều khiến Hoàng vừa lòng nhất với cuộc sống, có nhiều em út rồi cũng chẳng làm gì, chỉ là một cái hư danh nào đó mà khi ta ngoảnh lại chỉ thấy vô cùng hối tiếc… chẳng thể có một cuộc sống bình thường như những người khác.
Nhiều đàn em, có một chút thế lực một chút chỗ đứng cũng chẳng xóa tan đi được cái cảm giác lúc nào cũng phập phồng lo sợ, lúc nào cũng phải tránh né và đề phòng có người đâm chọt sau lưng… ừ thì cũng chỉ để lấy số má, lấy cái hư danh đó.!!
Gió vẫn cứ thổi rì rào, từng cơn gió thổi ngang qua người Hoàng một cách chậm rãi. Hoàng nhắm mắt và cảm nhận… dường như sao mọi thứ bình yên như thế, Hoàng cảm thấy trong lòng mình vô cùng nhẹ nhõm, như thể là sau đêm nay mọi chuyện sẽ kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo của nó.
-Aaaaaaaaaaaaaaaa, Ngọc anh yêu em!!
Tiếng hét của Hoàng như xé tan cái màn đêm tĩnh lặng và khiến biết bao nhiêu cặp tình nhân xung quanh đó phải giật mình, có người cười có người im lặng cũng có người khẽ tiếng chửi sau lưng Hoàng là thằng khùng. Hoàng chẳng quan tâm, chỉ biết ngay lúc này ngọn lửa trong lòng mình đang cháy rực lên như sẵn sàng cho mọi chuyện!! Ngọn lửa của tuổi trẽ, ngọn lửa của lòng căm hận và ngọn lửa của tình yêu…
Rồi sau đó Hoàng để lại một tin nhắn cho Ngọc:
- Anh yêu em Ngọc, cảm ơn cuộc đời đã mang em đến bên cạnh anh, anh hạnh phúc và sẽ không bao giờ hạnh phúc hơn thế. Ngày mai khi bình minh lên, sẽ không ai làm tổn hại được em nữa…
-
Ngay sau đó Ngọc liên tục gọi điện thoại cho Hoàng nhưng Hoàng không bắt máy, rồi cầm điện thoại lên, Hoàng gọi cho Long :
- Công viên yersin nha mày, 10 phút nữa tao có mặt ở đó. Mày với anh em lên đó nha.
- Ok, có mặt liền. Hôm nay làm tao nhớ đến tụi mình hồi trước quá Hoàng!
- Ừ, cái thời tuổi trẻ bồng bột.
Rồi hai đứa cười phá lên, nụ cười hôm nay sảng khoái quá. Cứ như hồi xưa lúc Trung còn sống, lúc nào trước khi lâm trận cả đám đều cười như thế, nụ cười tạo nên cái “ khí ”. Cái khí chất hiên ngang và có một chút điên dại
Hoàng là người ra tới công viên đầu tiên, một lúc sau thì Nhân đến.
- Nhân hả, sao mày ra sớm dậy, tao chưa gọi cho mày mà. Hoàng hỏi
- Ừ tại tao gọi cho thằng Long
- Nhân à, thật ra ngày hôm nay tao không mong mày có mặt một chút nào, mày cũng là anh em của tao. Có chuyện gì thì sẽ liên lụy đến mày, tao không nỡ..
- Mẹ cái thằng, dậy mà mày cũng nói được. Nhân đáp lại
- Không Nhân, tao nghiêm túc. Tụi thằng Long thì có gì là xuống sài gòn liền, còn mày thì sao? Làm sao mà đi được?
- Tao không quan tâm, đừng nói đến chuyện này nữa
- Hoàng im lặng không nói gì, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ nhiều điều. Đúng lúc này thì Long và mấy đứa khác đến. Hoàng tụ tập mọi người lại và nói
- Ở đây có một số các bạn lạ mới lên nên mình cũng nói trước. Mình, Long Beo Sói… thì cái cảnh này quá quen thuộc rồi. Khi làm việc, đạn vô tay ai thì người đó gánh một mình không liên lụy anh em. Cha, mẹ người đó anh em sẽ lo dù phải làm ruộng cả đời cũng gánh. Riêng mình, chuyện hôm nay là của cá nhân mình, xin lỗi vì đã kéo mọi người vào!! Nếu ai cảm thấy không đáng phải làm thì mọi người cứ về không ai trách
Không một ai bỏ đi nhưng nhìn vào ánh mắt hai thằng bạn của Long, Hoàng biết được tụi nó chẳng mong muốn gì giúp Hoàng !
- Ok mình đã nói rõ, bây giờ là 7h45. 8h mình xuất phát, tới nơi mình sẽ vào đầu tiên để tìm thằng T. Nếu có gì trở ngại mình sẽ gọi Long ngay lập tức
Rồi Hoàng quay lại nhìn những người anh em thân thiết của mình, mọi người chẳng ai nói ai. Chỉ mỉm cười. Hoàng tự hiểu lâu rồi mọi người mới lại sát cánh bên nhau như hồi xưa, lại cùng nhau chống lại tất cả, rồi lại cùng nhau hút chung một điếu thuốc như thuở nào. Hoàng thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có những người bạn như thế này
8.00 pm 27.4.2008
- Đi thôi anh em, tiếng Hoàng vang lên
Mọi người mỗi người một cái khẩu trang, riêng Hoàng đi xe máy một mình và không đeo khẩu trang. Hoàng muốn hít thở cái không khí trong lành và cũng chẳng hề có ý định trốn chạy bất cứ thứ gì..
Đến trước cổng khách sạn MC cũng là nơi ở của thằng T khốn nạn. Hoàng liền xuống xe và chậm bước đi vào, phía bên kia xe, cửa xe mở một cách nhanh chóng
Tiếng Long vang lên
- Tụi mày về lại đồi thông tin đợi, một mình tao vào với Hoàng vô là được rồi. Trong kia không có vẻ là đông người
Hoàng khẽ mỉm cười, miệng chửi Long
- Mẹ cái thằng, đúng là anh em!
Long biết nãy giờ cái suy nghĩ lo sợ sẽ liên lụy tới mọi người làm Hoàng không yên lòng, nên mới kêu mọi người đi trước
Bước vào khách sạn Mc. Ở bên trong cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ một bộ ghế bằng gỗ có vẻ đắt tiền.
- Dạ chào hai anh, hai anh cần gì ạ? Tiếng con nhỏ lễ tân
Hoàng không nói gì và nhanh mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt Hoàng chính là thằng T đang ung dung ngồi trên đó và đang nói chuyện với một người con gái hình như người còn gái đó đang khóc vì Hoàng thấy cô ấy đang dụi mắt. Hoàng nhìn liền sang Long và nháy mắt, tay Hoàng vội thò ra túi sau và lấy con dao bấm...
Nhanh như cắt Hoàng chưa kịp rút dao ra thì Long đã vội lao đến và đề pa một cú trời giáng vào ngay mặt thằng T. Rầm… rầm…liên tục những cú đấm và đá sau đó của Long. Người con gái ngồi trước mặt thằng T chỉ kịp la lên mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Hoàng cầm dao và lao đến, định đâm một dao chí mạng vào cổ nó thì
-Hoàng dừng lại…. dừng lại ngay…..yyyyyyy!!!!
9.00 pm
Đúng một tiếng sau, Hoàng và Long trở lại đồi thông tin. Mọi người chỉ nhìn thấy tay Long hơi sưng, còn Hoàng không nói gì chỉ im lặng. Đôi mắt của Hoàng như người vô hồn và đứng như chết lặng…
- Sao rồi Hoàng? Mọi người hỏi
Hoàng chỉ im lặng và cứ đứng không một chút cử động như thế
- Sao vậy Long? Mọi người quay lại hỏi Long
Long cũng im lặng và chẳng nói gì
Rồi bỗng nhiên đôi mắt vô hồn đó của Hoàng, từng giọt nước mắt chảy ra… điều mà cả đời Long, Sói Beo hay Huy… chưa bao giờ được thấy. Bất chợt hai chân Hoàng quỵ xuống cùng những giọt nước mắt. Tiếng Hoàng ngẹn lên trong cổ họng
- Tao quỳ xuống đây xin lỗi tụi mày, tao không xứng đáng làm anh em của tụi mày nữa, chút nữa tao đã đẩy tụi mày vào chỗ nguy hiểm chỉ vì tao quá ngu ngốc, tao đúng là một thằng ngu, còn thua con súc vật nữa. Tao xin lỗi…..Beo, Sói, Tô, Dũng, Huy, Vũ và Tú… Tao xin lỗi!!!
Lần đầu tiên trong mắt mọi người được nhìn thấy Hoàng quỳ trước mặt nhưng lại để xin lỗi. Trước đây dù có bị đánh, dù có bị rượt chém bắt quỳ lạy Hoàng cũng thà chết chứ không bao giờ làm. Vậy mà giờ này, Hoàng lại quỳ trên cái đầu gối mà Hoàng đã phải bỏ bao nhiêu máu và mồ hôi để bảo vệ nó…
- Đ.M đứng dậy đi Hoàng!!!!!!!!!!!! Mọi người đồng thanh. Mày coi tụi tao là gì mà lại làm vậy!!!!! Mày con thân thiết hơn anh em ruột của tụi tao, có gì thì đứng lên nói đi.
- Tao chẳng có gì để nói, tao có lỗi với tụi mày. Hôm nay tao đã sai rồi. Tụi mày hiểu tao thì đừng nói gì nữa. Hoàng lên tiếng
Mọi người không ai nói gì nhưng tự hiểu rằng đã có chuyện gì đó đã xảy ra, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Hoàng đủ để chứng minh điều đó. Một cú sốc về tinh thần rất lớn… Thậm chí trước đây khi Trung chết, cũng không thể thấy được vẻ mặt đó của Hoàng! Cũng không thể thấy được những giọt nước mắt đó…
- Mọi người về khách sạn đi, tối nay không có chuyện gì xảy ra đâu. Cứ ngủ bình thường khỏi phải trốn chạy. Để tao ở đây một mình với Hoàng. Long nói
- Mẹ, làm mất công lên đây. Người gì mà như đàn bà. Thằng bạn của Long chợt lên tiếng
Long hét lên
- Đ .M mày nói cái gì ???!!!! Rồi lao vào đánh thằng đó liên tục
- Đ. M mày là cái đ gì mà dám nói như vậy với Hoàng. Đ.m mày chỉ là mấy thắng lính, mấy thằng giang hồ dơ không hơn không kém. Long vẫn cứ lao vào vừa đánh vừa chửi. Rồi đứng dậy chạy tới cầm cục đá 57 trên tay
- Mày!! Đéo đủ tuổi và tư cách để nói chuyện với thằng anh em của tao chứ đừng nói đến chuyện phát xét nó.
- Em xin lỗi anh Long, em xin lỗi. Anh tha mạng cho em !!!!!!
Hoàng vỗi chạy tới
- Thôi được rồi Long, nó cũng chỉ là một thằng nhóc. Bỏ đi. Cũng lỗi của tao thôi
- Việc đéo gì mà mày phải bênh nó. Để tao cho nó một bài học. Long nói lại
- Thôi tha nó đi Long, tụi mày cũng về hết đi nhe, tối nay tao muốn một
mình ở đây với Long và Nhân. Anh em thông cảm nha. Còn mày, thằng nhóc! Cút về nhà, và đừng để tao thấy mặt lần nữa…
Rồi cũng chỉ còn ba thằng cùng nhau ngồi trên đồi thông tin và dự định chuẩn bị đi đến nơi vô cùng đặc biệt….
Chap 14 : Một cái không gian nhỏ xíu thôi nhưng ấm cúng và bình yên lắm…!!
Nhân được nghe Hoàng kể rằng có một người bạn đã đánh đổi mạng sống của mình để cứu lấy Hoàng, mặc dù chưa bao giờ nói rõ là ai nhưng trong long Nhân vô cùng ngưỡng mộ về con người này kèm theo là một cảm giác tò mò. Đã 10h đêm rồi, đêm nay Long, Nhân và Hoàng cũng là lần đầu tiên Nhân đến thăm Trung, có lẽ cái mức độ điên của ba thằng cũng không nhỏ chút nào.
Nghĩa trang về đêm không một ngọn đèn le lói, tiếng gió rì rào và xào xạc.. từng cơn, từng cơn như thổi buốt sống lưng từ trên xuống dưới. Không gian im lặng đến đáng sợ, ừ nơi người đã khuất sống thì chỉ có tiếng im lặng mà thôi…
Đêm nay trăng khuyết, từng ánh trăng le lói và chiếu sang mờ mờ qua những lá thông nhỏ xíu, hằn lên các ngôi mộ…
- Dcm!!! Giờ này ra đây nhậu kể thì cũng bệnh hơi bị nặng rồi mày ơi. Nhân khẽ thì thầm
- Khà khà, làm gì mà sợ hả mày. Người sống còn đáng sợ hơn người chết nhiều lần mày à. Tao chuẩn bị rồi, hơn lít rượu với ba bịch sữa đậu này lót dạ đây.Long lên tiếng
Hoàng vẫn im lặng. Chẳng mấy chốc cả ba đã đến nơi trung đang yên nghỉ. Cỏ mọc lên khá cao, không một nén nhang không một bông hoa
- Sao Trung, khỏe không mày. Hoàng lên tiếng. Teng….! Hoàng chậm rãi mở cái zippo mồi một điều thuốc và cắm lên bát nhang của Trung. Rồi Hoàng nói
- Làm một điếu thuốc cho ấm lòng đi bạn…
Nhân khẽ quan sát, bát nhang của trung chỉ có một vài cái nhang, còn lại toàn là dế thuốc. Cái mộ nhìn khá là cũ kĩ, có lẽ một thời gian dài dưới cái thời tiết khắc nghiệt của mưa nắng làm cho màu sơn bị sờn cũ đi khá nhiều. Xung quanh cây và cỏ dại mọc khá um tùm
- Nhịn đói được nhưng nhịn thuốc không được đúng không mày? He he Long lên tiếng
- Nhân à, đây là Trung người đã thay tao nhận lấy nhát chém của tử thần. Chắc mày cũng thấy lạ vì dường như ngôi mộ quá cũ kĩ giống như không có ai chăm sóc đúng không? Trung không có cha và mẹ, sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng dành cho trẻ mồ côi. Tụi tao học chung với nó từ hồi còn cởi truồng tắm mưa với mấy con nhỏ hàng xóm. Nó bất hạnh từ nhỏ, sống thiếu tình thương và thường xuyên bị đánh đập bởi những người quản giáo trong đó. Mắt Hoàng đượm buồn!
Rồi Long chen vào
- Tụi tao dường như là người thân duy nhất của nó, cùng lớn lên và sống với nhau như từng cái chân, cái tay trong cùng một cơ thể vậy. Có cái ngon cùng nhau chia ăn, chia nhau đến từng viên bi, tấm hình thưở còn nhỏ… Rồi một ngày nó chợt biến mất và không bao giờ trở lại nữa. Long thở dài...
Nhân im lặng không nói gì, đến gần Trung, tay rút điếu thuốc từ trong bát nhan ra. Làm một hơi rồi cắm lại và nói
- Mình chưa bao giờ gặp nhau đúng không Trung. Nhưng từ giây phút này, tao sẽ trở thành một người bạn, một người anh em của mày và là thành viên trong cái gia đình đặc biệt này !
Tối nay là một trong những ngày buồn nhất đối với Hoàng, nhưng ngay lúc này này nó đặc biệt lắm. Cả ba nhìn nhau mỉm cười, tình bạn là thế, tình anh em là thế nó thiêng liêng và bất diệt.!!..
Hoàng bước đến gần Trung
- Mày nghĩ sao hả Trung, đêm này đã có nhiều chuyện xảy ra, mày nghĩ tao làm có đúng không? Có phải tao đang lạc lối trong cái mê cung gọi là tình yêu mà dường như không bao giờ có lối thoát ra?
Rồi Hoàng im lặng trong một thời gian dài, Long lên tiếng nói với Nhân
- Mày biết có chuyện gì xảy ra không Nhân? Để tao kể mày nghe
Từng hình ảnh vừa mới xảy ra ngay trước mắt Hoàng lại hiện về…
-Hoàng dừng lại…. dừng lại ngay…..yyyyyyy!!!!
Chưa kịp định thần ai lên tiếng thì cô gái đó lao tới và cản Hoàng lại. Con mãnh thú trong người Hoàng đang chiếm lấy linh hồn của Hoàng, giữa cái chết và sự sống dường như mong manh quá. Trong đầu Hoàng lúc này chỉ muốn giết chết kẻ đã khiến người con gái Hoàng yêu thương phải đau khổ. Nhưng con mãnh thú đó như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh còn hơn cả nước tan chảy từ băng ở bắc cực. Người con gái đó chính là Ngọc!!
- Hoàng dừng lại ngay, không được đâm anh T không được làm hại anh T !! Ngọc vừa khóc vừa la lớn trước mặt Hoàng.
Hoàng như bừng tỉnh, tim Hoàng một thoáng ngừng đập, sao Hoàng thấy trong lồng ngực mình khó thở vô cùng. Từng giây trôi qua như lấy đi từng mảnh nhỏ trong trái tim bị xé vụn của Hoàng. Hoàng không thể nào mở miệng nói được một lời, cái cổ họng khô không khốc như vừa đốt cháy cả gói thuốc lá. Rồi Hoàng cũng chỉ ú ớ được vài tiếng
- Sao… sao … Ngọc..Ngọc…??
Long cũng dừng lại từ lúc nào, rồi chạy sang chỗ của Hoàng hét lên
- Sao vậy Hoàng ? Sao mày lại dừng lại. Trong ánh mắt của Hoàng, trong cái khoảnh khắc Hoàng và Ngọc nhìn nhau. Một người thì mắt đẫm ướt vì lệ rơi, một người thì như chết đứng không nói được một lời. Long cũng tự hiểu, có lẽ đây là người Hoàng yêu thương, người đã khiến Hoàng vứt bỏ tất cả cuộc sống của mình để đánh đổi một cuộc sống bình yên và hạnh phúc cho cô ấy.
Rồi con nhỏ lễ tân cầm điện thoại lên và báo công an, cái hành động đó như một cái búa tạ khổng lồ đập tan cái sự đông cứng của không gian vô hình này. Long khẽ bừng tỉnh và la lớn
- Đi thôi mày, công an sắp đến!!!!!
Hoàng vẫn đứng đó
- Nhanh lên mày, đi thôi!!!!
Hoàng vẫn bất động
Không chần chừ suy nghĩ, Long chạy tới chỗ Hoàng tay kéo lấy tay Hoàng. Hoàng vẫn đứng yên một chỗ, mắt vẫn nhìn Ngọc. Bên dưới thằng T vẫn nằm đau đớn vì những cú đá cú đấm của Long, mặt nhăn nhó và nhìn vô dụng như một thằng đàn bà ( thằng t cũng cao 1m8, tướng khá là lớn)..Thấy Hoàng vẫn chưa bừng tỉnh, Long lao tới
Chát..!!! Long tát vào mặt Hoàng một cái kêu khá to và hét vào mặt Hoàng
- Tỉnh lại đi mày, tỉnh lại đi Hoàng!!!!!!!
Cái tát như kéo Hoàng trở lại với hiện thực, dường như đưa bộ nào của Hoàng trở lại hoạt động bình thường. Ngọc la lớn
- Anh đi đi..!!! đừng làm chuyện ngu ngốc nữa !!!!
Đôi mắt đó, vẫn to tròn những đỏ hoe vì đẫm ướt nước mắt rồi, long lanh và đẹp đến thế nhưng sao long Hoàng lại đau vô cùng. Vù…. Hoàng chạy tới chỗ thằng T, bồi thêm một đạp như thể dồn toàn bộ sức lực vào mặt nó..
Rầm !!! Rồi quay lại miệng cười mỉm và lên tiếng
- Quà valentine tới sớm cho mày đó thằng khốn
Hoàng quay lại nhìn Ngọc một lần nữa rồi chạy thật nhanh cùng Long ra ngoài leo lên xe máy, mặc cho mọi người trong khách sạn la hét, mặc cho Ngọc đang nhìn theo Hoàng …
…
- Chuyện là thế đó Nhân, tao cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi Hoàng bước lại chỗ Nhân và Long
- Mày biết tại sao lúc đó tao không đâm chết nó không Long, vì tao yêu Ngọc. Tao sợ người Ngọc yêu không phải là tao mà là nó. Tao muốn giết nó hơn ai hết, nhưng tao không nỡ làm trái tim Ngọc tan vỡ vì cướp đi sinh mạng của người Ngọc yêu thương. Mày có nhìn thấy ánh mắt Ngọc lúc đó không, tao không hiểu ánh mắt đó nhìn tao là đầy căm giận và căm thù hay là yêu thương nữa !!!
- Tao chưa bao giờ yêu ai, đến với tao chỉ là tình một đêm mà thôi, cao lắm cũng được vài ba đêm. Cho nên tao chẳng hiểu tình yêu là cái quái gì. Tao chỉ biết một điều là mày chưa bao giờ thay đổi như thế này, tao cũng không phản đối vì mày ngày càng trở nên đứng đắn và trưởng thành hơn. Không còn long bong và bồng bột như trước nữa. Đó là tác dụng phụ của tình yêu hả? Long hỏi Hoàng
- Tao không biết nhưng tao chưa bao giờ hối hận vì những gì đã làm, tao yêu Ngọc. Yêu đến mức chỉ cần Ngọc hạnh phúc là đủ với tao, tao không trông mong gì hơn thế nữa.
Tao yêu không phải vì muốn chiếm hữu Ngọc cho riêng mình. Chí có điều là nếu thật sự tao bị người con gái đó lừa dối thì chẳng khác nào tao đã đẩy anh em của mình vào chỗ nguy hiểm vì sự ngu ngốc của mình. Tao thấy có lỗi quá!!
Mày biết điều gì không? Có hai lý do để tao sinh ra, một là trở thành anh em với tụi mày, hai là để yêu Ngọc. Thôi đừng lằng nhằng nữa, nhậu thôi và quên hết mọi chuyện đi !!!!!
- Mày đừng nói thế, lỗi gì mà lỗi, làm như người xa lạ không bằng. Quên chuyện đó đi !! Mày có để ý đến gương mặt của thằng t lúc này không. Lúc mày đạp nó á Hoàng, nhìn cái mặt ngu không chịu nổi. Thật là sảng khoái quá đi, ít nhất lần nay cũng không uổng công. Khà khà
Ha ha ha.. cả ba thằng cười ngả cười nghiêng rồi la lớn :
- Thật là sảng khoái quá đi….!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Không khí thật trong lành biết bao nhiêu, trời đã về khuya, trăng chiếu vào từng giọt sương long lanh đọng trên từng lá thông, nhiệt độ có lẽ cũng đã xuống tới 9 độ rồi. Cái không gian ở một khu nghĩa trang u ám lạnh lẽo và vô cùng đáng sợ làm… Tồn tại song song trong đó là một cái không gian nhỏ xíu thôi, chỉ có ba người sống và một người chết nhưng ấm cúng và bình yên lắm…!!
Hôm đó là một đêm khó ngủ của thằng T có lẽ vì đau đớn
Nhưng ở một nơi khác, có một người cũng không ngủ được…Ngọc...
Anh cứ nghĩ rằng tình yêu của anh dành cho em là hoàn hảo Ngọc à, nhưng cho đến giây phút này, anh vẫn nghĩ liệu tình yêu anh dành cho em là
hoàn hảo, hay ngược lại… chính tình yêu của em dành cho anh mới là hoàn hảo.!!
Thật ra mình không định cho ra Chap này, nhưng nếu đi theo câu chuyện, các bạn sẽ nghĩ Ngọc là một người con gái không ra gì, một con người bội bạc. Nhưng đằng sau đó,lúc nào cũng là sự hy sinh và chịu đựng kể cả đến khi Ngọc bị cả thế giới ruồng bỏ, Ngọc vẫn âm thầm yêu mình một cách lặng lẽ và luôn dõi theo mình… điều đó thật sự làm mình cảm thấy đau đớn, như là một viên đạn xuyên thẳng trái tim và tâm hồn mình khi biết được những điều đó.. khi mọi chuyện đã trở nên muộn màng!
Thật ra viết chap này là một điều không dễ dàng với mình, nó khiến mình cảm thấy đau đớn lắm, cứ nhắm mắt và nghĩ về những chuyện đã xảy ra…mình không cầm được nước mắt nữa rồi… mình yếu đuối thật…
Hãy trân trọng và yêu thương những gì mình đang có, đừng để khi mất đi rồi mới cảm thấy hối hận các bạn à!
Không có một chi tiết nào trong chuyện là mình tự nghĩ ra, kể cả về nhân vật Ngọc. Vì chính Ngọc đã tâm sự tất cả với nhân vật Linh. Linh cũng là một người bạn thân của mình, nên Linh đã nói lại cho mình nghe
Speical bonus: Câu chuyện về Ngọc !!!
Những ngày đầu chập chững bước lên đất Đà Lạt để sinh sống, Ngọc cảm thấy mọi thứ vô cùng lạ lẫm, tất cả mọi thứ đều xa lạ. Nhưng Ngọc yêu nơi này, yêu cái không khí trong lành và mát mẻ cũng như con người nơi đây, thân thiện và dễ mến!
Sau một năm ôn thi lại, Ngọc quyết tâm thi và học tại Đà Lạt. Thời gian đầu sống ở Đà Lạt quen biết được T qua gia đình. T có mối quan hệ khá thân thiết với gia đình Ngọc, chính vì thế mà Ngọc phần nào cũng mến con người này. Vẻ ngoài khá điển trai, lịch sự chín chắn và thành công trong công việc kinh doanh, Ngọc xem thành như một người bạn, một người anh trai của mình.
T giúp đỡ Ngọc rất nhiều, từ việc làm quen với cuộc sống ở đây tới mọi chuyện liên quan đến việc ôn thi, kể cả khi gia đình Ngọc gặp khó khăn, cũng chính T đã giúp đỡ gia đình Ngọc vượt qua. Đối với T, Ngọc luôn cởi mở và đầy kính trọng. Là một cô gái ngây thơ và hồn nhiên, việc có cảm tình với T chỉ là chuyện sớm hay muộn đối với Ngọc…
Nhưng Ngọc chỉ muốn dừng lại tại đó, vì Ngọc cảm nhận được sau cái hào nhoáng bên ngoài của T, ẩn chứa sau bên trong còn có một điều gì đó rất bí ẩn…đôi lúc không biết vì cố tình hay vô ý mà tay T chạm vào tay hay vào người của Ngọc một cách tế nhị. Ngọc cảm thấy sợ, nhưng rồi cũng chỉ tự trấn an mình, coi T như anh trai và có lẽ T cũng coi mình như em gái mà thôi…
Ngày trung thu, T mời Ngọc đi chơi vì hôm đó mới kí được một hợp đồng lớn, vẫn như mọi ngày Ngọc vui vẻ nhận lời. Ăn tại một nhà hàng sang trọng, lần đầu tiên Ngọc uống rượu, là một chai rượu vang. Ngọc chỉ mấp môi mà thôi, hương vị rượu vang thật đặc biệt, nó ngọt nhưng lại cay, hơi chát nhưng lại mặn, nó thơm nhưng không nồng. Chỉ có điều sao đôi mắt Ngọc như nặng trĩu lại, không lẽ mình lại say rồi ? Ngọc tự hỏi..
- Em sao vậy? không khỏe hả Ngọc. T hỏi
- Dạ hình như em bị trúng gió hay sao mà em thấy hơi chóng mặt và mệt quá
- Thôi để anh đưa em về nhà, ở đây gió lạnh nên nguy hiểm lắm
Rồi dần dần Ngọc không còn sức lực trên đôi chân của mình, chỉ nhớ là T dìu mình vào xe rồi sau đó thiếp đi không còn biết gì nữa. Cả cuộc đời này, có chết Hoàng cũng không bao giờ quên được cái biển số xe đó. Xxx 2226
Đà Lạt lạnh quá, từng cơn gió rít lên, ừ có lẽ đã vào mùa mưa bão rồi.. từng cơn mưa ào ạt rơi xuống, làm Ngọc tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra Ngọc thấy mình vẫn nằm trong xe, trời đã tối từ lúc nào… Cả cơ thể đau buốt và nhức mỏi vô cùng… Ngọc cảm thấy đau lắm.. Rồi Ngọc cũng dần tự hiểu mọi chuyện, Ngọc hét lên như một người điên
- Anh là thằng khốn nạn, sao anh có thể làm những chuyện như thế này với em, anh khốn nạn lắm, đồ tồi !!!!
- Anh xin lỗi Ngọc, vì anh quá yêu em mà thôi !
- Yêu, anh yêu tôi mà làm như thế ư? Yêu tôi mà lại làm những chuyện đồi bại như thế này với tôi ư? Anh giết tôi đi, anh làm tôi sống còn đau khổ hơn chết!!!
- Đừng thế nữa, hãy cho anh một cơ hội đi em
Rồi Ngọc cũng tha thứ cho hắn, chẳng phải tình yêu, cũng chẳng phải vì lòng vị tha. Mà vì món nợ mà hắn tạo ra với Ngọc và gia đình Ngọc quá lớn. Làm lớn mọi chuyện chỉ làm chính bản thân Ngọc thêm nhục nhã, gia đình Ngọc thêm đau đớn mà thôi. Hãy cứ nhắm mắt và cho qua tất cả, coi như là một sự đền đáp. Chính cái suy nghĩ ngây thơ, chính cái bản chất lương thiện của mình mà Ngọc đã làm hại cuộc đời của mình, đã giết chết đi cuộc sống tốt đẹp vốn có mà chính Ngọc là người đáng được hưởng hơn ai hết…
Tin tưởng đặt mọi niềm tin vào T đối với Ngọc như chỉ đặt một tờ giấy trắng lên ngọn lửa đang cháy rừng rực. Cái ngày trung thu đó, là ngày mà Ngọc biết được T đã có gia đình, đã có vợ con… Mọi niềm tin vào con trai với Ngọc không còn nữa, cả thế giới như sụp đổ trước mặt Ngọc, Ngọc đã đặt hết tất cả vào một ván bài mà mình không thể thắng…
Tự tìm đến cái chết là điều có lẽ giải thoát được cho Ngọc lúc này… Ngọc đã cắt chính đôi tay nhỏ nhắn của mình như để giải thoát cho chính bản thân ( xin thề với các bạn là chuyện này có thật, vết sẹo đó Hoàng đã nhiều lần hỏi nhưng Ngọc chỉ trả lời là rửa chén bị đứt tay, dcm, rửa chén mà đứt cổ tay ? ) Rồi sau đó, may mắn sớm được người nhà phát hiện, Ngọc được cứu.Nhưng trái tim của Ngọc, có lẽ không cứu được… T và Ngọc chia tay!!!
Lần đầu tiên gặp Hoàng, Ngọc dường như không để ý. Ngày đầu họp lớp lại ngủ trong lớp, khi Ngọc hát thì mới tỉnh dậy. Cái thái độ đáng ghét kinh khủng, mặt thì lấc cấc, nhìn láo kinh khủng, chân thì vắt lên ghế người khác, nhiều khi Ngọc tự hỏi đây có phải là một sinh viên không nữa, hay chỉ làm một thằng âm binh mới từ dưới đất chui lên
Rồi cũng chủ động nhắn tin làm quen với Ngọc, chẳng xa lạ Ngọc biết ngay là đang quấy rối mình. Rồi một thời gian tiếp xúc, Ngọc nhận ra rằng đằng sau con người đó thật dễ mến và tốt bụng. Ngọc thích cái đôi mắt đó, lạnh lùng và cương trực. Đã lâu rồi, Ngọc mới cảm thấy lòng mình vui trở lại, Hoàng hình như đang hàn gắn lại từng mảnh vỡ trong tim Ngọc, đang làm Ngọc lấy lại lòng tin vào cuộc sống, một cuộc sống đầy màu sắc…
Lần đầu tiên Hoàng hôn Ngọc, Ngọc cảm thấy Hoàng thật ngộ nghĩnh và thơ ngây. Cái nụ hôn đầu tiên của Hoàng, như là hai đứa con nít đang hôn nhau. Đáng yêu và dễ thương lắm. Và rồi còn xin lỗi vì đã hôn Ngọc nữa chứ. Thật sự đó chẳng phải là nụ hôn, chỉ đơn giản làm một cái chạm môi mà thôi.
Một cái chạm môi, như đem lại một luồng gió mới đối với cuộc sống của Ngọc. Ngọc thật sự hạnh phúc, hạnh phúc lắm..Vì biết Hoàng thật lòng, một thứ tình cảm mà người ta gọi là tình yêu chân thành, Ngọc biết Hoàng yêu mình còn hơn bản thân và cuộc sống của Hoàng… Đôi lúc Ngọc cảm thấy mình thật không xứng đáng với tình yêu của Hoàng, Ngọc cảm thấy mình như một tờ giấy trắng với một vết mực đen lem luốc không bao giờ xóa đi được…
Cái ngày Hoàng đến để đánh T, tối hôm đó T gọi điện thoại cho Ngọc tới là để nói có chuyện quan trọng cần gặp. T thật là một thằng đê hèn, trước mặt Ngọc, T đe dọa là sẽ khiến cho Hoàng không bao giờ học được nữa, sẽ không bao giờ cho Hoàng thấy ánh sáng được nữa. Nói rằng mình là người nhiều tiền, bỏ tiền ra thì một thằng có tên Hoàng biến mất thì cũng chẳng ai biết. Hơn thế nữa, nó còn đòi hủy hoại phẩn đời còn lại của Ngọc bằng cách tung những hình ảnh lúc làm nhục Ngọc lên mạng.
Ngọc chỉ biết im lặng và khóc…khóc rất nhiều, ừ con gái yếu đuối và đáng thương lắm, họ luôn cần một người con trai để bảo vệ và che chở cho mình..
Rồi đúng lúc đó, Ngọc không ngờ Hoàng sẽ đến. Ngọc bước ra cản không cho Hoàng giết thằng T.. Nhưng Hoàng ơi, anh có biết rằng không phải vì em sợ T sẽ chết, mà em lo sợ anh sẽ hủy hoại chính cuộc đời của anh không. Em sợ nếu có chuyện gì xảy ra em sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa… Nhìn thấy anh chết đứng nhìn em, em đau lòng lắm, nhưng em biết nói làm sao đây? Trước lúc chạy ra, em chỉ thấy anh quay lại cười. Một nụ cười khiến em đau lòng lắm, một nụ cười khinh rẻ hay coi thường.. Nụ cười đó dành cho ai? Có phải là em không anh…
Ừ từ lúc nào em đã yêu anh rồi, yêu thật nhiều !!
Lúc đó, T làm mọi chuyện ầm ĩ và đòi báo công an và sẽ không đồng ý để yên chuyện này còn không thì sẽ thuê giang hồ xử anh. Em sợ lắm, em sợ người em yêu đau đớn, em sợ người em yêu gặp nguy hiểm… Em van xin, em khóc lóc và năn nỉ T..
T cũng đồng ý tha cho anh nhưng.. em phải đi theo T và trở thành một món đồ chơi của T và không được ở cạnh anh nữa… Phải làm sao đây, rồi em cũng gật đầu đồng ý vì không biết từ lúc nào em yêu anh còn hơn chính bản thân mình…
“Đêm đó ở một nơi khác, có một người cũng không ngủ được…Ngọc...”
Xin lỗi em Ngọc, anh lại rơi nước mắt nữa rồi, có phải vì khói thuốc quá cay không… Anh nhớ em…
Khi viết lại câu chuyện, dù chỉ là hồi ức, dù mình đã biết tất cả, đặc biệt là sự ra đời của chap speaical bonus nhưng những chap tiếp theo, mình vẫn viết chính xác từng câu chuyện xảy ra cũng như từng cung bậc cảm xúc của Hoàng. Thật sự, mọi chuyện quá hoàn hảo khi được các bạn ủng hộ như thế này, đó dường như là một sự đồng cảm, mình rất vui và hạnh phúc ! Chúc các bạn vui vẻ
Nhân tiện, việc chữa trị của mình đang có chiều hướng tích cực. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã quan tâm nhé!
Chap 15 : Chỉ là anh sợ, anh sợ em sẽ rời xa anh Ngọc à…
Những tia nắng đầu tiên xuyên qua từng lá thông, mặt trời cũng dần ló dạng. Cả đêm nằm gió và dầm sương, nhưng Hoàng ngủ một giấc thật ngon lành, có lẽ vì quá say. Khẽ rùng mình vì trời lạnh và từng tia sáng chiếu thẳng vào mặt, Hoàng mở mắt và tỉnh dậy..
Từng giọt sương vẫn còn đọng trên mắt Hoàng, trên khắp khuôn mặt Hoàng. Hoàng đưa tay lau mặt, gạt đi những giọt sương, gạt đi những mệt mỏi đã xảy ra. Hoàng thấy lòng mình nhẹ nhàng vô cùng. Một ngày mới lại bắt đầu, chẳng cần biết hôm nay sẽ như thế nào, chẳng cần biết có chuyện gì xảy ra, đơn giản là một ngày nữa lại đến và hãy tận hưởng nó như một món quà mà thượng đế ban tặng cho chúng ta
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Đứng ngay trên đỉnh cao của ngọn đồi, hít thở từng luồng khí cực kì trong lành vào buổi sáng sớm, con người như quên hết tất cả những vất vả trong cuộc sống hằng ngày, quên hết tất cả những chuyện đau buồn. Hoàng hét lên một tiếng thật lớn, như là chào ngày mới
- Dcm, mới sáng sớm mà lên cơn rồi hả Hoàng. Long nhăn nhó
- Đm vẫn còn say hả Hoàng. Nhân lên tiếng
Rồi Hoàng cười lớn
- Haha, dậy đi tụi mày, sáng rồi. Hay là muốn nằm ở đây luôn, để tao sắp xếp đào cho tụi mày hai cái lỗ. Cho nằm đến khi mục xương luôn. Thôi dậy đi rồi uống café
Long và Nhân lồm cồm bò dậy, cả ba cùng đến khu ngã năm đại học uống café. Nhâm nhi từng giọt cafe đắng ngắt nhưng thơm lừng, chậm rãi hút từng hơi thuốc. Hoàng khẽ thở dài…
- Sao vậy mày? Nhân hỏi
- Tao thấy trong lòng hơi lo lo, không biết hôm qua Ngọc ở đó làm gì? Không biết có chuyện gì xảy ra với Ngọc không
Rồi Hoàng quay sang nói Long
- Mày lo sắp xếp xuống sớm đi Long, tao nghĩ chuyện hôm qua thằng T không bỏ qua đâu, thề nào công an cũng hỏi thăm. Mày yên tâm, ông già tao cũng có quen biết một vài người. Nếu bị kêu về đồn, chắc cũng bị tẩm quất một trận thôi chứ không có chuyện gì đâu. Chuyện này để tao lo
- Ừ, vậy thì tùy mày, tao cũng chẳng giúp được gì. Có chuyện gì nữa thì gọi tao một tiếng, tao lên liền
Rồi Hoàng nhận được tin nhắn của Ngọc
- Sao anh không đi học? Anh đang ở đâu
- Anh đang uống café với bạn, tí nữa anh vô học hai tiết sau
Sau đó Hoàng và Nhân đưa Long ra khách sạn và về, rồi hai thằng lại lang thang vô lớp học giữa giờ ra chơi. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hoàng và Nhân, người thì toàn mùi hèm, ai cũng thấy lạ và hỏi.
- Sao nhìn mệt mỏi vậy? bộ nhậu cả đêm hả
Hoàng và Nhân cười và trả lời
- Ừ hôm qua tụi tao nhậu cả đêm ngoài nghĩa địa
Mọi người chỉ cười và chẳng ai tin, ừ có lẽ nhìn bề ngoài không ai nghĩ hai thằng lại điên đến mức đó
Ngọc vẫn ngồi đó, có điều nhìn Ngọc sao hốc hác quá, mắt Ngọc có vẻ hơi sưng vì khóc. Hoàng thấy hơi khó chịu vì nhìn Ngọc như thế, lòng Hoàng bỗng thắt lại. Hoàng từ từ tiến về phía Ngọc, ngồi xuống cạnh Ngọc quay sang nhìn Ngọc một lát rồi hỏi Ngọc
- Em ăn sáng chưa? Sao nhìn em buồn vậy
- Em ăn rồi Hoàng
- Hôm qua có chuyện gì mà em lại ở đó vậy? anh thật không hiểu
- Hôm qua anh làm như thế là em không đồng ý, sao anh lại bồng bột vậy. Anh không suy nghĩ kì về những điều mình làm sao
- Em trả lời anh đi, sao em lại ở đó
Ngọc im lặng một lúc, sao không gian của hai đứa bỗng trở nên xa cách và nặng nề đến thế…
- Thật ra có điều em đã không nói với anh, T là người yêu đầu tiên của em. Nhưng T đã có vợ, em biết được điều đó trước khi gặp anh. Rồi tụi em chia tay. Hôm qua T hẹn gặp em để nói chuyện, đúng lúc đó thì anh đến
- Vậy.. vậy mọi chuyện em nói với anh đều không phải là sự thật đúng không
Ngọc chỉ im lặng và không nói gì…
- Em không muốn nói thì thôi, anh cũng không ép
- Em xin lổi, xin anh đừng ghét bỏ em Hoàng à…
Hoàng càng làm không khí trở nên căng thẳng hơn, Hoàng đứng dậy rồi bước ra ngoài hành lang mồi một điếu thuốc để hút, sau đó im lặng và suy nghĩ… Trong đầu Hoàng lúc này không phải là một cuộc đấu tranh nội tâm, cũng chẳng phải là đang trách móc gì Ngọc. Hoàng đang lo sợ… Hoàng đang suy nghĩ nhiều điều trong đầu
Anh là người đến sau phải không Ngọc, chỉ để xóa nhóa đi những hình ảnh đã làm em đau khổ trước đây?
Tình cảm em dành cho anh không đủ nhiều đề quên đi được tình yêu trước đây của em đúng không?
Có phải em đang muốn rời xa anh hay không?
Em có yêu anh nhiều hơn T không, anh không quan tâm. Anh chỉ biết được một điều, em quan trọng đối với cuộc sống của anh. Việc em rời xa anh, chẳng khác nào em đã lấy đi cuộc sống của anh. Rồi anh sẽ sống như thế nào hà Ngọc…
Rengggggggg!!! Tiếng chuông vô lớp vang lên, Hoàng đi vô lớp định ngồi cạnh Ngọc và nói những suy nghĩ của mình cho Ngọc biết nhưng Linh đã ngồi cạnh đó rồi. Hoàng lại lủi thủi đi xuống cuối lớp và ngồi, chỉ kịp nhìn thấy một ánh mắt thật buồn đang theo dõi mình.
Từng phút nặng nề cứ trôi qua, những suy nghĩ trong đầu cứ khiến trái tim của Hoàng phải khó chịu. Hoàng chỉ muốn đứng dậy và hét lớn thật lớn rằng :Ngọc, anh yêu em, đừng rời xa anh.. nhưng lại không thể làm được.
Ngọc nằm dài trên bàn, uể oải và mệt mỏi lắm. Hoàng nhìn Ngọc và thấy thật buồn, có lẽ đêm qua là một đêm rất dài với Ngọc…
Bỗng chốc những suy nghĩ trong đầu của Hoàng khiến Hoàng trở thành một kẻ ngốc, mọi việc thật đơn giản. Muốn nói chuyện với Ngọc, Hoàng chỉ cần lấy điện thoại ra và nhắn cho Ngọc.
- Ngọc, nhìn thấy em buồn và mệt mỏi như thế. Thật sự anh đau buồn lắm biết không. Anh đang lo sợ, không phải là vì em yêu T hay yêu anh. Anh sợ em sẽ không còn bên cạnh anh nữa. Anh sợ em sẽ rời xa anh. Anh chỉ mong em luôn bên cạnh anh mãi thôi, anh chỉ muốn đến cuối đời, người ngồi bên cạnh giường của anh chính là em. Em đang nghĩ gì, nói cho anh biết đi Ngọc!
- Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa Hoàng, em yêu anh và sẽ không xa rời anh đâu. Em không bao giờ muốn rời xa anh cả. Anh tha lỗi cho em vì đã dấu mọi chuyện được không?
- Sao lại tha lỗi? Anh chưa bao giờ giận em hay bực bội vì em cả. Cho dù chỉ được là một kẻ bù nhìn bên cạnh em anh cũng hạnh phúc rồi. Anh không hy vọng sẽ có em cho riêng mình, không hy vọng em chỉ nghĩ về anh.
Ai đó có thể nói anh nhu nhược nhưng anh là thế, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em anh cũng hạnh phúc rồi. Anh không mong điều gì nhiều hơn thế nữa.. Thời gian sẽ xóa được tất cả, hãy hứa là luôn ở bên cạnh anh được không? Anh sẽ chăm sóc, quan tâm và luôn bảo vệ che chở cho em…
- Cuộc sống không biết trước được điều gì Hoàng à, em chỉ biết là em rất yêu anh và không bao giờ muốn rời xa anh cả.
Chẳng có điều gì chắc chắn được Ngọc sẽ mãi ở bên cạnh mình. Hoàng cảm thấy trong lòng bất an và lo sợ lắm…
Phải làm sao, để anh có thể bên em mãi mãi
Phải làm sao để mỗi sớm thức dậy, anh lại được nhìn thấy em đang nằm bên cạnh anh…
Chap 16 : Chiếc nhẫn và sợ dây chuyền…
Chiếc nhẫn Hoàng có phần nào đã bạc màu , có lẽ vì dầm mưa dãi nắng và phơi sương quá lâu rồi. Có nhiều chuyện đã xảy ra, mọi thứ có thể phai dần theo năm tháng, nhưng có một thứ không bao giờ bị mất đi và sứt mẻ, dù chỉ là một chút xíu. Đó là tình yêu Hoàng dành cho Ngọc.
Dạo này Ngọc không còn đeo nhẫn của Hoàng tặng như hồi xưa nữa, thay vào đó là một chiếc nhẫn vàng. Vàng chói lóa và toát lên một vẻ cao sang, hơn hẳn cái nhẫn bạc tầm thường và rẻ tiền của Hoàng.
- Sao em không đeo nhẫn của anh nữa? Dạo này anh ít thấy em đeo nó quá à. Nhẫn vàng này ai tặng em vậy? Hoàng hỏi Ngọc
- Hì hì đâu có ai tặng đâu anh, em để dành tiền mua nè, lâu lâu thay đổi nhẫn nhìn cho nó lạ
Hoàng sợ có lẽ nào tình yêu Ngọc dành cho Hoàng đã thay đổi, mà cuộc đời này chẳng ai biết trước được điều gì. Con gái ai chẳng mơ ước một cuộc sống đầy đủ và không vất vả.
Một túp lều tranh hai trái tim vàng, chỉ khiến người ta bật cười, thời buổi này chỉ có thú mới sống như thế. Ừ ta chỉ cưỡi dream cùi, thuốc thì War hourse 5k một gói. Điện thoại thì cứ Nokia 1xxx tò tí te. Haizzz sao để giữ được người yêu với cái mã mồng tơi
Dạo này Ngọc gầy lằm, thật sự là rất gầy. Hoàng lo lắng cho Ngọc rất là nhiều, nhìn Ngọc như thế, Hoàng xót lắm như là một vết thương vừa mới đứt bị xát muối vào vậy. Thỉnh thoáng Hoàng lại mua cho Ngọc nho khô, ừ..là vì Ngọc rất thích ăn.Đó là những gì Hoàng có thể làm được để thể hiện sự quan tâm của mình.